Nhìn thấy Tăng Gia Hân, người con gái anh yêu say đắm, yêu sâu nặng đang tay trong tay cùng người khác bước vào quán bar khiến anh không tài nào kìm nén được cảm xúc. Nhưng, điều đó là do anh chọn, anh từ bỏ cô. Vậy nên, anh chẳng còn quyền than trách ai. Anh cười khổ.
Nếu anh có thể bảo vệ tốt cho cô, nếu anh không tính toán sai lầm nước đi trên bàn cờ thì có lẽ lúc này anh và cô đang ở bên nhau, sống một cuộc sống vui vẻ.
Nhớ lại, anh mới chỉ chính thức làm bạn trai cô, hò hẹn với cô khoảng chừng 2, 3 ngày thì đã phải ra chiến trường, vật lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Anh chưa kịp nói rõ bao sự thật ấp ủ trong tim anh bấy lâu nay, anh chờ ngày đó đã lâu! Ấy thế mà không tài nào thổ lộ được.
Anh yêu cô, yêu cô bất chấp, yêu cô thắm thiết! Thế nhưng, tình yêu ấy suốt hơn 20 năm qua chỉ ẩn sâu trong đáy lòng anh. Anh chẳng thể nào tỏ tình với cô được.
Anh biết cô cũng thích anh, yêu anh. Dù cho như thế, anh vẫn chọn cách im lặng, vờ như hắt hủi, xa lánh cô để bảo vệ an toàn cho cô. Anh sợ đến một ngày, căn bệnh ác quái trong người anh đột nhiên tái phát. Anh sợ cô đau khổ, anh sợ cô chỉ còn một mình.
Suốt bao năm qua anh lo lắng tột cùng, anh không biết anh còn sống bao nhiêu ngày ở trên cõi đời này nữa. Bệnh tật hành hạ tinh thần anh ngày qua ngày, anh vẫn mặc kệ. Điều quan trọng nhất đối với anh là cô tìm được một người lành lặn, khỏe mạnh, bình thường và tốt hơn anh, phù hợp hơn anh để yêu.
Dù cho tháng ngày sau bản thân Tề Triết anh có cô đơn trong bệnh tật thì anh cũng an lòng.
Tuy vậy, cớ sao anh lại đau khi thấy cô đi cùng người con trai khác không phải anh? Phải chăng là do anh quá ích kỷ, suốt cuộc đời anh chỉ muốn cô thuộc về mình anh?
Anh cứ nghĩ việc anh làm là đúng, là tốt cho cô. Thế, có lần nào anh đặt mình