“Gia Hân của chúng ta lên một tuổi rồi nhỉ? Sau này ông bà mất thì ai sẽ ở bên con, chăm sóc cho con?”
Từ Nhiên Nhiên cất giọng vừa ôn nhu vừa mang nét thê lương khó tả. Tăng Triệu Hoàng ngồi bên cạnh, mặt cố lạnh lùng. Nhưng rồi cũng cong khóe miệng cười rồi thở dài:
“Hi vọng thằng nhóc nhà họ Tề kia sẽ tốt với con. Ta sợ nó không đối xử tốt với con, đến lúc đó con sẽ chịu rất nhiều ủy khuất và không ai có thể giúp con được”
Nghe vậy, Từ Nhiên Nhiên lại rầu rỉ đáp:
“Haizz… Dẫu biết là như thế nhưng đây là liên hôn gia tộc, biết làm sao bây giờ? Chúng ta không thể trái lại lời của tổ tiên được!”
Ngay lúc đó, Tăng Triệu Giác vừa về đến nhà. Khuôn mặt rầu rỉ, có chút ưu tư. Nhìn về phía chiếc nôi mà Tăng Gia Hân đang nằm liền khẽ thở dài.
“Con bé không đáng bị cướp đi hạnh phúc. Những việc người trước làm không thể để con bé gánh chịu được. Con có cảm giác thằng nhóc Tề Triết kia không thích gì con bé. Tuy rằng nó chỉ hơn Gia Hân 2 tuổi.
Nhìn hành động nó đối với Gia Hân nhỏ nhắn của chúng ta là biết. Nói gì thì nói, con không đồng ý vụ liên hôn này!”
Nghe đến đây, Từ Nhiên Nhiên cũng không biết nói gì hơn. Nhưng sính lễ cũng đã nhận rồi, báu vật hôn thê cũng đã lấy rồi thì làm sao thay đổi được?
Từ xa xưa, nhà họ Tăng đã có truyền thống như vậy rồi. Đã nhận thì không trả. Vậy nên biết làm sao?
Nhưng cũng không thể để đứa cháu gái duy nhất của Tăng Gia chịu đau khổ được. Tăng Triệu Hoàng cảm thấy vô cùng khó xử.
Vừa đúng lúc, chợt Tề Lưu Minh cùng Vũ Kim Liên dắt Tề Triết đến.
“Chúng tôi đến đúng lúc chứ?”
Vũ Kim Liên lên tiếng để tránh bầu không khí ngột ngạt. Sau đó, Tăng Triệu Hoàng cất giọng khách khí mời cả ba vào trong nhâm nhi tách trà.
Tăng Triệu Giác không chịu được nên đành đi thẳng vào vấn đề
“Các người có thể đảm bảo về hạnh phúc của con gái tôi chứ?”
Nghe vậy, Tề Lưu Minh và Vũ Kim Liên hơi gượng gạo, hơi lo lắng nhưng