Ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ. Tiếng xả nước ào ạt khiến Tăng Gia Hân bừng tỉnh giấc. Cô bất giác nhìn lên tấm thân mình, cô thấy cơ thể mình trần truồng, hơn hết còn có những dấu hôn sâu, dấu Hickey ở trên. Tối qua, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đầu cô đau ê ẩm, kí ức cô thoáng chốc vụt bay đi mất. Trước giờ, cho dù bị chuốc thuốc hay như thế nào cô đều nhớ hết. Vậy tại sao bây giờ lại không? Cô lo lắng, ngập trong nỗi sợ hãi. Người đàn ông đó là ai. “Két” Tiếng vặn khóa nước vang lên, Tề Triết quấn chiếc khăn tắm che chỗ cần che, rồi để lộ cơ bụng rắn chắc cùng thân hình vạm vỡ của mình. Nước da ngăm ngăm làm anh trông khỏe khắn vô cùng. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc bước ra, Tăng Gia Hân ngây người một lúc. Tề Triết lạnh nhạt lên tiếng: “Cô tỉnh rồi?” Tăng Gia Hân vẫn không tin vào mắt mình nên liền tát mạnh vào mặt mình một cái. Hóa ra không phải là mơ. “Là thật. Chính cô đã lợi dụng tôi!” Tề Triết cất lời, từng câu từng chữ biến thành những nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô. Đã bảo là không gặp lại, đã bảo là sẽ quên, vậy hà cớ sao chính lúc bản thân gặp nguy hiểm lại gặp? Không những thế, sau lần này thì cô có thể quên được anh hay không? Tăng Gia Hân chìm đắm trong nỗi buồn tủi không ai có thể thấu. Cô cúi gằm mặt xuống. Đầu óc đang nghĩ về xa xăm. “Ha… Cuối cùng cũng không thoát được anh!” Không thể kiềm chế, cô liền cất giọng. “Đã quá đủ với tôi rồi. Từ nay tôi không muốn gặp anh, không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh cút đi cho khuất mắt tôi!” Miệng quát tháo Tề Triết, tay thì lấy những chiếc gối ném thẳng vào mặt anh. Lòng đau như búa vổ. Cô cuộn mình trong chăn, trùm kín mình lại. Vỡ òa trong khung bậc cảm xúc. Cô cảm thấy nhục nhã. Cô cảm thấy quá mệt mỏi. Cô rất rất đau!