Ông Xã Hờ Không Cho Tôi Đem Zai Về?

Chương 4


trước sau

13.

Tôi ở lại bệnh viện một tháng.

Từ lời kể của cô y tá, tôi được biết mình vốn là một diễn viên tuyến 18, nhưng vì chuyện tình với Phù Lan mà tôi đã nhảy lên được tuyến ba.

Hai chúng tôi đã yêu nhau.

Thời gian quay của chương trình là ba tháng, nhưng hiện tại tôi đang mang thai ba tháng, làm sao tôi và Phù Lan có thể phát triển nhanh như vậy?

Phù Lan từ chối đưa điện thoại di động cho tôi nhưng tôi nhất quyết đòi chơi nên anh ta bắt đầu để mắt tới tôi, anh ta tịch thu điện thoại di động và nói vì bức xạ có hại cho trẻ em nên tôi không nên chơi.

Ban đầu tôi muốn tìm một người bạn trong danh bạ điện thoại của mình để xác nhận lại, nhưng trong đấy chỉ có phương thức liên hệ của Phù Lan, chị quản lý của tôi và trợ lý Xuân Mai.

Hai người bọn họ đều nói rằng tôi và Phù Lan có quan hệ tình cảm, ngay cả các tay săn ảnh cũng tung tin đồn rằng tôi và Phù Lan đã qua đêm cùng nhau trong khách sạn, điều này giống hệt như những gì Phù Lan với tôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy có rất nhiều điểm bất hợp lý.

Mặc dù Phù Lan tỏ ra rất yêu thương tôi, nhưng mỗi khi tôi muốn chạm vào anh, anh luôn theo bản năng tránh né, thậm chí có lúc còn không kịp che giấu sự chán ghét trong mắt.

Anh ấy không cho tôi chạm vào. Vậy con của chúng tôi từ đâu mà ra? Là do tôi có thể sinh sản vô tính à?

Anh ấy không thích tôi, tôi có thể hoàn toàn chắc chắn về điều đó.

Hôm nay tôi xuất viện, vì Phù Lan chưa kịp tới, nên y tá sẽ đưa tôi về biệt thự của anh, khi cô ấy đang làm thủ tục xuất viện, tôi liền nhân cơ hội này trốn đi.

Nhưng vừa mở cửa thì đã thấy vệ sĩ đang đứng trước cửa, tôi đưa một tập tài liệu mà tôi đã giấu trước đó ra.

"Y tá quên mang theo biên lai này, không có nó thì không thể xuất viện được. Mau đi đưa cho cô ấy đi. Tôi ở đây đợi anh."

“Nhưng mà, nhiệm vụ của tôi là ở đây bảo vệ cô, để đảm bảo rằng cô không bị thương.” Vệ sĩ ngập ngừng nói.

"Không sao đâu, làm sao tôi có thể bị thương được? Đến đưa cho cô ấy nhanh đi, đừng trì hoãn tôi xuất viện, tôi còn muốn về nhà." Tôi nghiêm mặt nói.

Tôi định bỏ chạy giữa chừng nhưng phát hiện có vệ sĩ ở cửa không đi được, nên tôi ngoan ngoãn ngồi đợi cho đến khi được xuất viện, vệ sĩ chắc nghĩ tôi sẽ không đi nên cầm biên lai rồi rời đi. Ngay khi anh ta rời đi, tôi lập tức đeo khẩu trang và cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

Để tránh họ, tôi không dám đi thang máy mà đi thang bộ, nhưng vừa mở cửa cầu thang thì đã thấy có người đang trốn bên trong hút thuốc.

Đối phương vừa nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, hưng phấn nói: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”

"Chị có biết tin ông đã qua đời chưa? Chị có gặp anh Vạn lần nào chưa? Em không biết chị đã đi đâu trong thời gian này, nhưng anh Vạn rất nhớ chị đấy.”

Anh Vạn?

Tôi không nhớ anh Vạn anh ấy nói đến là ai, nên vội vàng ngắt lời anh: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh Vạn là ai cả.”

Tôi bỏ chạy trước khi anh ta kịp phản ứng và tóm lấy tôi.

Sau khi xuống tầng một, khóe mắt tôi nhìn thấy Phù Lan đeo khẩu trang và đội mũ, bị một đám tay săn ảnh vây quanh ở sảnh, tôi quay người rời đi bằng cửa sau của bệnh viện.

Tôi vẫy một chiếc taxi ở bên đường, lên xe, tôi báo một địa chỉ đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ và nhờ tài xế đưa tôi đến đó.

Trên đường tới đó, tôi bật điện thoại lên và kiểm tra weibo.

Tôi nhìn thấy một tin tức trên hot search: [Ông Chu, lãnh đạo tập đoàn Chu gia, đã qua đời vì bệnh tật, người thừa kế tập đoàn vẫn còn là một ẩn số. 】

Tôi còn nhìn thấy một tài khoản đang phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội, Phù Lan xuất hiện trên màn hình, hóa ra anh ta không phải đến để đón tôi.

Bình luận: [ nghe nói Phù Lan là con ngoài giá thú của Chu gia, hắn xuất hiện tại bệnh viện và dự định trở về Chu gia tranh đoạt tài sản. 】

[Không biết Chu Vạn, người say mê với Phật giáo có ra tay ngăn cản không, với tài năng xuất sắc trước đây snh đã thể hiện, nhất định có thể quản lý tốt Chu gia. 】

Trong phòng phát sóng trực tiếp, đột nhiên một người đàn ông cao lớn mặc vest đen được vệ sĩ vây quanh bước ra, lông mày như họa, vẻ mặt nghiêm nghị, trên cổ tay có một chuỗi hạt Phật giáo.

Thư ký bên cạnh nói: “Liên quan đến vấn đề người thừa kế nhà họ Chu, ông Chu trước khi đi đã lập di chúc. Nếu muốn biết thêm thông tin, mọi người có thể chú ý tới buổi họp báo ngày mai của tập đoàn Chu gia."

Chương trình phát sóng trực tiếp đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông đeo chuỗi có vẻ quen quen nhưng mỗi khi nghĩ đến, đầu tôi đều đau như bị kim đâm.

Khi ở trong bệnh viện, bác sĩ bảo vì tôi có cục máu đông trong não nên khiến kí ức của tôi bị mất, họ bảo tôi tự xem lại xem mình có nhớ được không.

Tôi tìm kiếm thông tin về Chu Vạn trên Internet nhưng có rất ít thông tin liên quan đến anh.

Tôi gửi tin nhắn WeChat cho người đại diện của mình, hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể tìm được Chu Vạn không, tôi muốn gặp anh ấy.

Chị Trương ở đầu bên kia điện thoại nói: “Em đang ở đâu? Chị sẽ đến đón em và chở em đến đó.”

Tôi yêu cầu tài xế dừng xe trước và thả tôi ở bên đường trung tâm mua sắm, chị Trương nhanh chóng lái xe tới.

Nhưng sau khi lên xe, tôi cảm thấy rất buồn ngủ và bất tỉnh sau đó một lúc.

14.

Sau khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang ở một nơi xa lạ, trông giống như một nhà máy xi măng bị bỏ hoang.

Tay chân tôi bị trói và tôi nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra.

Người tới là
Phù Lan.

"Anh không phải là bạn trai của tôi sao, sao anh lại trói tôi lại?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh đã hối lộ người đại diện và trợ lý của tôi đúng không.”

Ở đây chỉ có tôi, nếu quản lý Trương không cấu kết với anh ta thì tôi và cô ấy đều phải bị bắt cóc rồi.

Có vẻ như việc mất trí nhớ của tôi không phải là một tai nạn.

"Muốn biết sao? Đừng lo, sau này em sẽ biết thôi." Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, trong tay cầm một con dao.

“Có người đến à?” Tôi vừa dứt lời, anh ta đã kề dao vào cổ tôi, tôi không dám cử động hay lên tiếng.

Một lúc sau, cánh cửa lại bị đẩy ra.

Tôi nhìn thấy người đàn ông mà tôi nhìn thấy trước đó trong phòng phát sóng trực tiếp, anh mở cửa và một mình bước vào, trên tay cầm một túi tài liệu.

Tôi nhớ anh ấy, tên anh ấy là Chu Vạn.

“Muốn làm gì thì làm.” Người đàn ông dừng lại cách chúng tôi vài bước, túi đựng tài liệu tùy ý bị ném qua.

Phù Lan đưa tay đỡ lấy tài liệu Chu Vạn ném, nhưng tay kia vẫn kề dao vào cổ tôi.

Anh ta lắc lắc túi tài liệu trong tay: “Không ngờ anh lại đến. Nhưng đáng tiếc cho anh thật đấy, anh trai của tôi, cô ấy đã bị mất trí nhớ, vợ anh không nhớ ra anh, còn đang mang thai đứa con của anh trong bụng.”

“Với lá thư chuyển nhượng cổ phần này, sau ngày mai, tập đoàn Chu gia sẽ là của tôi, và tôi là người thừa kế duy nhất. Năm đó, khi mẹ anh biết sự tồn tại của mẹ tôi, bà ta đã ép bố chia tay với bà, nên tôi đã bị bỏ lại, trở thành người vô gia cư.”

"Tôi.."

Giọng Phù Lan trầm xuống: “Đáng lẽ tôi đã là một thiếu gia lớn lên trong hoàng cảnh quần là áo lụa, được ăn đồ ăn ngon, trước khi bị phát hiện, tôi đã phải sống ẩn náu với mẹ, tất cả đều là lỗi của anh.”

“Nếu như tôi không phải trả một cái giá nào đó để càng ngày càng leo cao hơn trong giới giải trí, tôi đã không có cơ hội tiếp xúc với những người trong giới của anh.”

Phù Lan nói xong, mở túi đựng tài liệu ra, nhưng vừa lấy ra thì ngất đi.

Lập tức có người từ hai bên cửa sổ nhảy vào, Chu Vạn lập tức bước tới cởi trói cho tôi, tôi nhìn thấy trong túi đựng tài liệu có một tờ giấy trắng, đoán chừng là tẩm m.a tú.y.

“Chỉ Chỉ, thật xin lỗi, là tôi khiến cho em gặp rắc rối.” Chu Vạn có chút áy náy xin lỗi: “Tôi trước đưa em về nhà.”

Anh đưa tay định đỡ tôi nhưng tôi đã né được, đặt tay lên cánh tay anh, dùng sức đứng dậy: "Anh là chồng tôi à? Thật xin lỗi, nhưng tôi đã bị mất trí nhớ và đã quên hết mọi chuyện."

Tôi quan sát thấy khi tôi nói anh ấy là chồng tôi, vẻ mặt anh ấy cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó anh ấy đã lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta về nhà trước, rồi sẽ nói chuyện đó sau.”

Bây giờ tôi không có tiền, cũng không biết điện thoại di động và CMND thật của mình ở đâu nên tôi phải đi cùng anh ấy trước.

15.

Chu Vạn đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Trước khi đưa Phù Lan đến đồn cảnh sát, đầu tiên anh ta làm là đưa anh ta đến gặp cha mình, định để hai người gặp nhau.

Sau khi mẹ Chu qua đời, cha Chu đột nhiên ăn năn hối cải và không còn cảm thấy cuộc hôn nhân thương của họ là xiềng xích nữa, nhưng bây giờ âm dương đã chia cắt, hối hận cũng chẳng còn ích gì. Ông lâm bệnh nặng và cuối cùng phải vào viện dưỡng lão.

Sau khi mẹ qua đời và cha phải nhập viện, Chu Vạn bắt đầu có ước muốn thờ Phật và cống hiến hết mình cho để hành Phật.

Còn việc giữa tôi và anh ấy, hai bọn tôi đã ly hôn từ lâu, anh ấy cưới tôi là vì ông nội, bây giờ ông ấy đã không còn nữa.

Chúng tôi không cần phải giả vờ là một cặp nữa.

Nhưng anh ấy không để tôi đi, và nói rằng anh ấy muốn chăm sóc tôi.

Tôi ngồi trên sofa nhìn anh hướng dẫn thư ký: “Trang trí phòng này thành phòng cho trẻ em. Nếu cô ấy muốn quay phim, thì để cô ấy kí với bất kì người đại diện nào cô ấy muốn”.

"Tóm lại, cô ấy muốn gì thì cho cô ấy cái đó." Chu Vương sắp xếp mọi việc một cách có trật tự, nhưng rõ ràng những chuyện này đối với anh ấy hẳn là không quan trọng lắm, anh vừa mới thừa kế tập đoàn Chu gia, nên hẳn là sẽ bận rộn rất nhiều việc.

Tôi đang ăn nho, vẫn không hiểu lắm, chẳng phải anh ấy đã ly hôn tôi rồi sao?

Tại sao anh ấy vẫn tốt với tôi như vậy?

Chẳng lẽ sau khi ly hôn, anh mới phát hiện ra tôi chính là cô bé ồn ào nằm giường cạnh anh khi anh phải nhập viện sau khi bị bắt cóc?

Về phần đứa con trong bụng tôi, mặc dù vẫn chưa khôi phục trí nhớ nhưng xét theo mô tả của Chu Vạn về khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi nghĩ đứa trẻ chính là của anh ấy.

Nhưng anh tựa hồ tin tưởng lời Phù Lan nói, và cảm thấy đứa nhỏ trong bụng tôic chính là của Phù Lan, chuyện này tôi cũng không dám khẳng định 100%, cho nên tạm thời phải giữ vững ý kiến của mình.

Nếu anh ấy chỉ muốn chăm tôi vì lòng tốt, vậy thì tôi sẽ rời đi trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện