Ông Xã Hờ Không Cho Tôi Đem Zai Về?

Chương 5


trước sau

16.

Bệnh viện trực thuộc Tập đoàn Chu gia, Khoa Phụ Sản.

Tôi đến khám thai, nửa tháng nữa đứa bé sẽ chào đời, Chu Vạn vốn định đi cùng tôi, nhưng công ty lại xảy ra chuyện quan trọng.

Anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc nhờ trợ lý, vệ sĩ và những người khác đi cùng tôi trước, và anh ấy sẽ đến sau khi làm xong việc.

Kiểm tra xong, tôi đi vệ sinh, đột nhiên tôi bị chặn lại, cô ta bịt miệng tôi, vì bụng quá to, tôi sợ làm tổn thương đứa bé nên không dám cử động.

"Chị, em sẽ không làm tổn thương chị, em chỉ muốn nhờ chị giúp đỡ. Em muốn gặp anh Phù Lan, nhưng không biết Chu Vạn đã đưa anh ấy đi đâu.”

“Anh ấy cũng là do bị xúi giục thôi, anh ấy không có ý định hại ai đâu, anh chỉ muốn tìm sự công bằng nên thuộc về mình thôi. Em thật sự rất yêu anh ấy, không thể sống thiếu anh ấy được.”

"Em có thể buông chị ra, nhưng chị không được hét lên gọi người đâu đấy, nếu chị đồng ý thì chị hãy gật đầu đi em sẽ buông chị ra.”

Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó cô ấy thả tôi ra: “Tôi không giúp được gì cho cô đâu. Phù Lan đã đến đồn cảnh sát để đầu thú rồi.”

Sau khi cha Chu gặp Phù Lan, ông đã yêu cầu Chu Vạn không được tiết lộ việc Phù Lan đã bắt cóc tôi và không đưa anh vào tù.

Chu Vạn đã đồng ý, anh cũng đã dùng điều kiện này đổi lấy toàn bộ cổ phần mà cha Chu đứng tên đồng thời cắt đứt quan hệ với ông, toàn bộ số cổ phần đó đều được Chu Vạn chuyển nhượng sang tên tôi, bây giờ tôi đã trở thành một phú bà siêu giàu có, tiền xài mấy đời cũng không hết.

Cho nên Hà Tuyết không biết Phù Lan đi vào tù cũng là bình thường.

"Còn mẹ em thì sao? Ngày hôm đó có người nhà họ Chu đã đưa bà đi, em không bao giờ gặp lại bà nữa. Bà cũng đến đồn cảnh sát à?"

Tôi lắc đầu, Chu Vạn không hề nói gì với tôi về việc này.

Không ngờ Hà Tuyết kích động nắm lấy vai tôi, lắc lắc người tôi: "Sao chị lại không biết? Chị không phải là người anh ấy thích sao?”

Tôi run rẩy đến choáng váng, bên cạnh vang lên giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: "Cô đang làm gì vậy? Cô ấy đang mang thai đấy."

Người phụ nữ ôm lấy eo tôi, tôi nhìn thấy Hà Tuyết hoảng sợ bỏ đi ngay sau đó.

Tôi chưa kịp cảm ơn người đã cứu mình thì đột nhiên tôi cảm thấy đau ở bụng và có chất lỏng chảy xuống chân.”

Có vẻ như tôi sắp sinh rồi.

Khi người phụ nữ đỡ tôi đi, tôi thấy Chu Vạn đã đến từ lúc nào, vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi, anh ấy lập tức bước tới đỡ tôi lên.

Trong giọng nói bình tĩnh của anh tôi cảm nhận được sự an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đi khám bác sĩ. Em sẽ ổn thôi."

17.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy bên ngoài trời đã tối.

Chu Vạn đang ở bên cạnh tôi, lúc sinh tôi không cảm thấy đau, nhưng sau khi sinh tôi vẫn ngất xỉu vì kiệt sức.

Tôi không nhìn thấy con tôi trong phòng.

Chu Vạn thì ngồi trên ghế, vừa ngồi vừa ngủ, anh bình thường rất chú ý tới hình tượng của mình, vậy mà giờ đây dưới cằm đã mọc râu lúng phúng.

Tôi đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi.

Hóa ra tôi và anh ấy gặp nhau khi còn rất trẻ, khi nhập viện tôi gặp Chu Vạn, người đến Hong Kong chữa bệnh, lúc đó tôi ồn ào lắm, đến nỗi Chu -mất ngôn ngữ- Vạn phải tức giận lên tiếng, khiến tôi nhất thời không thể im lặng.

Hơn nữa, anh ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo trong suốt thời gian tôi mang thai và có lẽ tôi đã cảm nhận được tình yêu của anh ấy dành cho tôi trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Khi tôi mang thai, tôi muốn đóng phim và xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ nhưng anh ấy không hề ngăn cản, chỉ để quản lý, trợ lý và vệ sĩ chăm sóc kỹ cho tôi.

Tôi còn chưa kịp đánh thức Chu Vạn, anh đã tự mình tỉnh dậy, lo lắng hỏi tôi: "Còn đau không? Em có muốn uống chút nước không?"

Tôi đưa tay ôm lấy anh: “Chu Vạn, đứa bé này là con của anh.” Nghĩ tới chuyện cũ, tôi biết rõ giữa tôi và Phù Lan không hề xảy ra chuyện gì.

Tôi nhận thấy bàn tay anh đang ôm tôi hơi run, hơi thở có chút hỗn loạn, anh vui vẻ
nói: “Ừ, cảm ơn em, em đã vất vả rồi.”

18.

Khi con được sáu tháng, bộ phim tôi tham gia khi mang thai đã được ra mắt.

Trong phim, tôi vào vai một người phụ nữ đang mang thai làm điệp viên, tuy không có nhiều cảnh diễn nhưng cô ấy rất quan trọng trong bộ phim.

Nhờ sự chúc phúc của nam và nữ diễn viên xuất sắc nhất, bộ phim đã trở thành nên rất nổi, và đạt doanh thu cao ngất.

Nhờ bộ phim này mà ngày càng có nhiều người chú ý đến tôi.

Tôi liên tục nhận được những lời mời đóng phim khác nhau, còn con của tôi thì được quản gia, người giúp việc và vệ sĩ chăm sóc, thỉnh thoảng Chu Vạn cũng đưa bé đến chỗ tôi chơi.

Chu Vạn ủng hộ tôi theo đuổi ước mơ của mình trong làng giải trí.

Tôi gia nhập vào một công ty giải trí, vì bận học với các đàn anh nên rất ít khi về nhà.

Hôm nay đoàn làm phim cuối cùng cũng được nghỉ một ngày, tôi vội mua vé máy bay về thăm hai người.

Nhưng vừa lên xe bảo mẫu, tôi nhìn thấy Phó Chu, người đang quay phim cùng tôi, đã lên xe của tôi và nhìn tôi với vẻ mặt vô hại.

"Đưa tôi đi cùng với, tôi cũng muốn gặp cháu gái nhỏ của mình." Tôi ôm trán, cảm thấy có chút đau đầu, trước đó chúng tôi đã chụp ảnh thân mật trên phim trường.

Cư dân mạng đang bàn tán về CP của chúng tôi, một nữ nghệ sĩ hạng ba đã trở thành ngôi sao điện ảnh sau x năm.

Mãi đến sau khi sinh con, tôi mới biết người phụ nữ cứu tôi ngày hôm đó chính là mẹ ruột của tôi, Phó Tuyết, hiện đã là nữ diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí.

Phó Chu là con của bà ấy sau khi bà kết hôn, sau khi Phó Chu biết tôi là chị gái mình, em ấy đã đối xử với tôi như một con cún trên phim trường.

Những bức ảnh đã tự nói lên điều đó và những con số tiếp thị được viết nguệch ngoạc khắp nơi, đó là lý do tại sao vụ bê bối giữa hai chúng tôi lại bay đầy trời.

Ban đầu tôi định giải thích với Chu Vạn, nhưng anh ấy chưa bao giờ hỏi tôi về Phó Chu.

Tôi tưởng anh ấy không quan tâm đến chuyện này, và vì tôi muốn bù đắp nên lời giải thích đã bị hoãn lại.

19.

Ngôi nhà cổ của Chu gia.

Ở bên Phó Chu và con gái em ấy một thời gian dài, tôi mệt đến mức không muốn nói chuyện, hóa ra việc chăm sóc một đứa trẻ mệt mỏi như vậy, không biết Chu Vạn có phải trì hoãn công việc của mình để đưa con gái đi chơi không? Hay đem con bé đến công ty?

Khi Phó Chu đến gặp con gái tôi, giống như gặp được Hakimi*, em ấy vui mừng như tên ngốc khi ôm con bé.

*Là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Maroc.

Con bé thậm chí còn gọi em ấy là bố.

Lúc đó Chu Vạn đang ở một bên quan sát, sắc mặt tối sầm.

Hơn nữa, dù tôi có nói gì thì em ấy cũng nhất quyết ở lại qua đêm, nói muốn dành nhiều thời gian hơn cho con gái tôi.

Tôi không thể cưỡng lại được nên phải nhờ người giúp việc dọn phòng cho khách.

Một giờ sau, tôi ra khỏi phòng tắm và thấy Chu Vạn đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi.

"Chu phu nhân, em cần người phục vụ sao, anh có thể? Em để tên đó đi đi."

Tôi từng bước đi tới, ghé sát vào tai anh giải thích: “Chu Vạn, Phó Chu là em cùng mẹ khác cha của em, anh đừng ghen mà.”

Không ngờ anh lại vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần: “Ừ, anh biết rồi, bà Chu.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ càng lúc càng lên cao, trong khi những cành hoa mận trong bình bên trong lại bị tuyết bay vào phủ mất.

Ánh trăng càng ngày càng tối, tình cảm của người trong nhà sẽ càng ngày càng êm dịu theo năm tháng, giống như rượu ngon vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện