Một khi Tô Ảnh hát, toàn bộ đều xong rồi!Điền Mỹ Hòa giống như bị điên đi tới đằng sau Tô Ảnh: “KHông được hát, cô không thể hát!”Điền Mỹ Hòa vừa muốn tới gần Tô Ảnh, Mộc Minh liền nhấc chân lên đạp.
Bên cạnh Phó tổng, sao có thể cho phép kẻ điên này tới gần?Tô Ảnh nhắm hai mắt lại, để cho cảm xúc của mình từ từ khôi phục lại.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tô Ảnh, chờ đợi chứng cứ có sức thuyết phục của cô.
Đợi cho hơi thở điều hòa, Tô Ảnh chậm rãi mở miệng hát: “Làn gió hơi nổi lên, mưa khẽ lặng lờ, mây mù ảm đạm, anh còn ở bên cầu…”Âm luật quen thuộc và giọng hát chậm rãi vang lên, chỉ duy nhất thuộc về Tô Ảnh, trong nháy mắt liền khiến moi người kinh ngạc.
Phó Thịnh hơi bất ngờ nhìn Tô Ảnh.
Tuy anh biết cô soạn nhạc, lại không nghĩ đến giọng ca của cô lại hay như thế.
Âm thanh tuyệt diệu, âm vực vững vàng, quả thực là được ông trời ưu ái, trời sinh đã có một giọng hát tuyệt vời.
Lúc Tô Ảnh bắt đầu ca hát, Điền Mỹ Hòa cũng đã có phần điên cuồng: “Không, cô không thể hát, bài hát này không thuộc về cô!”Những người khác nghe tiếng la hét của Điền Mỹ Hòa, một người trực tiếp đưa tay bưng kín miệng của cô ta, không để cô ta phát ra tiếng gì cả.
Điền Mỹ Hòa không ngừng phản kháng đối phương, nhưng mặc kệ cô ta dùng cách nào, vẫn không thể ngăn Tô Ảnh hát xong đầy đủ bài hát này.
Sau khi kết thúc, cả hội trường đều vỗ tay!Tô Ảnh dùng phương thức đơn giản nhất chứng minh sự trong sạch của mình.
Bài hát này, quả thật không phải là Điền Mỹ Hòa hát.
Lúc này, Điền Mỹ Hòa đẩy người đang che miệng mình ra, chỉ vào Tô Ảnh lớn tiếng kêu lên: “Các người không cần bị cô ta lừa gạt nữa.
Cho dù bài hát này là cô ta hát thì thế nào, còn không phải cô ta đạo văn sao chép tác phẩm của người khác sao?”Sau đó, vô số ánh mắt lại rơi vào người Tô Ảnh, muốn cô cho một lời giải thích!Tô Ảnh thâm sâu nhìn thoáng qua Điền Mỹ Hòa: “Đạo văn sao? Tôi cũng sẽ không làm chuyện này.
Đúng thế, bài hát này là bản quyền thuộc về Tự Thuật