“Mọi người lên xe trước đi.”
“Vâng ạ!”
Chu Hoàng Anh nhìn một lượt, cẩn thận dặn dò.
Sau đó anh xoay người, theo hướng ban nãy Mạc Vinh Thành rời đi.
Cho dù có bất đồng quan điểm đến thế nào đi chăng nữa, hiện tại điều cần thiết nhất chính là có thể đưa ra kết quả nhất quán với nhau.
Nếu chuyện của Tạ Ô không sớm giải quyết thì bất luận là ai, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Mạc Vinh Thành đang đi lại đột ngột dừng bước.
“Anh cho phép bọn họ về trước?”
“Không có, chỉ bảo bọn họ lên xe ngồi trước thôi.
Hồng Hoàng bị thương khá nặng.”
“Cực khổ cho anh rồi, phải dùng đến loại khổ nhục kế như vậy”
Mạc Vinh Thành nhướng mày, ý tứ trêu tức rõ mồn một.
Chu Hoàng Anh không trả lời, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, tuy chẳng rõ ràng nhưng lại cảm nhận được vài phần lo lắng ẩn giấu bên trong.
Cả hai im lặng, tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng chừng ba bốn phút trôi qua, Mạc Vinh Thành lần nữa dừng lại.
“Là nơi này.”
Đã đến rồi sao?
Chu Hoàng Anh đảo mắt nhìn xung quanh.
Nơi này khung cảnh hoang vu, cánh đồng rộng lớn, hai màu vàng xanh của lúa xen lẫn vào nhau, xơ xác tiêu điều, nhìn không ra có thứ gì đặc biệt ở đây cả.
Anh mím môi, trong khi Mạc Vinh Thành lại lặng lẽ đếm số.
1,2,3 Đột nhiên vang lên tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Một người đàn ông tóc đỏ kéo tay một người đàn ông tóc vàng từ trong đường hầm bí mật, chạy như bay ra ngoài.
“Tạ Ô, bị người khác tính kế, cảm giác như thế nào? Thoải mái lắm đúng không hả?”
Mạc Vinh Thành lộ ra nụ cười tao nhã lịch sự, từng bước đi đến trước mặt đối phương.
Vừa nói, anh vừa chậm rãi giơ tay lên.
Bùm!
Từ phía trên cao dứt khoát hạ đòn xuống, chính xác đánh ngay vào phần đùi của Tạ Ô.
Chu Hoàng Anh nhướng mày, dáng vẻ lười biếng, khoanh tay thản nhiên chứng kiến từ đầu đến cuối một màn này.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, thích thú như thể đang xem trò vui, ánh mắt không ngừng ở trên người Tạ Ô đảo qua lại.
“Đồ người Việt chết tiệt…”
Tạ Ô đè chặt vết thương trên đùi, dáng vẻ chật vật, mất đi hẳn tư thái lịch lãm ngời ngời.
“Ồ, đồ Châu Âu chết tiệt”
Mạc Vinh Thành mỉm cười đáp trả.
“Thả tao ra, rốt cuộc là các người muốn bao nhiêu tiền hả, a..”
“Đồ Trung Quốc chết tiệt ..” Zuo Wu không có chút tao nhã trước, một tay đặt lên vết thương trên đùi.
Tạ Ô chưa kịp dứt câu, lính bắn tỉa đứng ở phía trên nhận được lệnh, lập tức giơ súng ngắm bắn, lần này chuẩn xác trúng vào chân trái của Tạ Ô.
Ngay cả khi hẳn ta có thể sống sót rời khỏi đây thì cũng chẳng gắng gượng bao lâu bởi vì hai chân tàn tật này.
Bởi vì Mạc Vinh Thành hiện tại thậm chí ngay cả ý định dừng lại cũng không có, ánh mắt càng lộ ra vẻ âm trầm, khát máu.
Anh lần nữa thực hiện lại động tác cũ, đầu ngón tay giơ lên không trung, khẽ vẫy nhẹ.
“Không, đừng mài”
Tạ Ô bập bẹ nói bằng thứ tiếng Việt sứt sẹo của