Lâm Ngọc Linh nhớ tới tối hôm qua.
Trừ việc nhào vào trong ngực của Tiêu Thành Đạt khóc lớn.
Cô còn nói một câu nói.
“Sư phụ, tôi cũng biết sẽ qua.
Nhưng mà, có rất nhiều lúc, một khi cảm nhận được tình yêu, một khi đã yêu, sẽ rất khó để cho qua.
Coi như là giả, thì cu4g vẫn sẽ cam tâm tình nguyện ở trong cái thế giới đó, tự sinh tự diệt”
Tiêu Thành Đạt nói: “Vậy hãy để cho tôi ở cùng cô”
Cô nghĩ ngợi.
Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
“Dù sao thì sư phụ vĩnh viễn vẫn là sư phụ.”
Cũng không biết là nói cho mình, hay là nói cho anh ta.
Tiêu Thành Đạt gật đầu, không nói thêm cái gì, dẫn cô ra ngoài: “Đi theo đi.
Ăn cơm”
Lâm Ngọc Huy vừa mới đến, đối với cái gì cũng rất tò mò.
Sau khi cơm nước xong, bốn người nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm.
Ở đây có dụng cụ có thể học tập, cũng có dụng cụ để rèn luyện thân thế, đói khát cũng chỉ cần nói một tiếng.
Tiêu Thành Đạt cùng Lâm Ngọc Huy cử tạ.
Lục Vương yên lặng dựa vào gần Lâm Ngọc Linh: “Chuyện Tiêu Thành Đạt bị chứng tắc nghẽn thần kinh vận động, cô có biết không?”
“Ừ, sư phụ có nói cho tôi” Lâm Ngọc Linh trả lời “Có khuyên nhủ gì không?”
“Dĩ nhiên có khuyên, anh ta đồng ý với tôi sẽ làm giải phẫu đầu gối trước xem hiệu quả thế nào: Quả nhiên, vẫn là lợi của học trò có tác dụng hơn.
Lục Vương than thở một câu, đột nhiên võ đầu “Đúng rồi, còn có có một chuyện lúc ăn cơm quên nói, cô xem Tiêu Thành Đạt thu nhận oô.
Tôi cũng dứt khoát thu nhận em trai của cô luôn, đế cậu ta học y với tôi đi.
Tôi thấy ngày trước cậu ta có học cái này.
Ngày hôm qua lúc tôi làm giải phẫu, cậu ta nhìn cũng rất chăm chú”
“Tôi không ý kiến.
Nó đồng ý là được.
Hơn nữa anh cũng không thua kém ai mà Nhị sư phụ”
Cô cười.
“Ai, nói không yếu, kết quả vần không thể nào bảo vệ được cô.
Ngày hôm qua là tôi quá kích động, khiến cô chịu khổ” Lục Vương gãi gãi sau ót “Nhị sư phụ, nếu như anh không làm gì thì anh ta cũng không dễ dàng tha cho tôi, đúng không?”
Lục Vương nói không ra lời.
Nhìn trong ánh mắt của Lâm Ngọc Linh, mang vẻ lạnh lùng.
Cô nhún vai một cái, dửng dưng: “Cho nên, anh xem tôi đây, không để ý nữa.
Nếu anh ta không muốn làm vậy, thì anh có làm như ngày hôm qua anh ta cũng chẳng động chân động tay.
Nhị sư phụ, đừng để trong lòng nữa”
Haiz.
Anh ta vốn là rất áy náy.
Bây giờ, cảm giác áy náy càng sâu hơn chút Nhưng lại hoàn toàn