Có phải hay không chỉ cần cô giúp Chu Hoàng Anh nói một câu.
Là có thể giải quyết được chuyện này?
Nói cái gì như kiếu chẳng qua là mình giúp.
Tiêu Thành Đạt liên lạc với Chu Hoàng Anh.
Cùng anh đi ăn cơm là bởi vì bạn tốt của mình yêu đương qua lại với sĩ quan phụ tá của anh, cho nên hai người mới bị buộc có duyên gặp nhau một lần?
Lâm Ngọc Linh phiền não trở mình, đầu tựa vào gối Cô sao phải lo đến an nguy của Chu Hoàng Anh nữa?
Kệ anh! Kệ anh! Kệ anh!
Phịch.
Gối bị ném xuống đất Rớt dưới chân giường trông đến đáng thương Lâm Ngọc Linh sau một lát, thở dài, xuống giường nhặt gối lên võ một cái, lại thả vào đầu giường.
“Anh Chu Hoàng Anh, tôi phải làm gì với anh đây?” Cô lẩm bẩm, nửa ngồi xổm người xuống ôm mình, gỡ lấy dây chuyền màu đen bằng da trên cố xuống.
Mặt của sợi dây chuyền, miếng sắt lóe lên tia sáng lạnh dưới ánh mặt trời Ở cửa Tập đoàn Bảo Thắng.
“Xin hỏi Thủ trưởng Chu Hoàng Anh ngài cùng cô gái đeo bám kia thực sự có chuyện gì sao? Tại sao cho tới bây giờ cũng không giải thích với bên ngoài?”
“Thủ trưởng Chu Hoàng Anh, đây là scandal đầu tiên từ trước tới giờ của ngài, ngài có ý kiến gì không?”
“Thủ trưởng Chu Hoàng Anh ngài đừng đi!”
Rất nhiều phóng viên vây quanh.
Lính canh giữ bên người Chu Hoàng Anh, chỉ với sức lực của một người mà đỡ được tất cả mọi người.
Trần Tuấn Anh ngồi ở bên trong xe, suy nghĩ nóng nảy muốn đi đánh người, lại bị Hà Thanh Nhàn kéo lại: “Trên người anh đang bị thương.
Không phải Thủ trưởng đã nói anh không thế đi xuống sao?”
“Nhưng mà nhìn đám phóng viên vô lương tâm đó mà xem!” Trần Tuấn Anh rất bưồn bực: “Còn có khi nấy em có nghe thấy không, bọn họ gọi chị dâu là cô gái đeo bám.
Thật đúng là lo mạng mình quá lớn mài Cô gái đeo bám là gì bọn họ biết rõ hơn ai hết, thật là cố ý bôi xấu chị dâu!”
“Nếu như chúng ta có thể làm cho Ngọc Linh tới nói đôi ba câu thì tốt rồi”
Trần Tuấn Anh thở dài: “Cô ấy sẽ không làm đâu.
Nghe người trong quân khu nói ngày hôm qua gây lớn lắm.
Thủ trưởng còn kéo chị dâu vào trong xe…
*…?” Hà Thanh Nhàn mặt đầy khiếp sợ.
“Đúng vậy, người có khả năng tự kiêm chế mạnh như anh ấy cũng không biết nhịn đi một chút” Trần Tuấn Anh “hừ” một tiếng: “Anh ấy có mạnh hơn nữa cũng mạnh bằng dư luận”
Hà Thanh Nhàn thở dài.
Đúng vậy.
Người có mạnh đến đâu, cũng sẽ bị miệng lưỡi người đời đánh ngã.
Theo Chu Hoàng Anh đi