Cảnh tượng diễn ra trong chốc lát nhưng lại khiến fan điên cuồng thấy rõ. Đối với họ sự cố này của cô chính là niềm may mắn tu mấy đời cũng không hết.
Nhưng đối với Phương Linh, vốn không phải là fan của Bạch Tử Hàn sẽ chỉ cảm thấy quê một cục mà thôi.
Cô vốn dĩ không biết tiếng trung nên không hiểu anh nói gì, chỉ vội đứng nghiêm chỉnh lại, nói " Cảm ơn" bằng tiếng anh rồi nhanh chóng lùi lại.
Bảo vệ đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình, Bạch Tử Hàn an toàn đi vào bên trong mà không mất miếng thịt nào.
Gia Mỹ vừa thấy Phương Linh lùi lại liền lập tức kéo lấy cô về phía mình, hai mắt mở to đầy ngưỡng mộ.
"Oa, Linh Linh của mình sao lại may mắn như vậy chứ, mới gặp lần đầu liền được ôm rồi. Ngực anh ấy thế nào, có phải rất rắn chắc không?" Gia Mỹ kích động nói liên tục không ngừng.
Phương Linh cảm thấy hai tai mình ù ù, xung quanh toàn những tiếng la hét của fan nữ cộng thêm cô bạn đang không ngừng lải nhải, thật sự là hành hạ lỗ tao người khác mà.
"Mau vào trong đi, chẳng phải có buổi kí tặng tên trước khi trình diễn sao." Phương Linh lười phải trả lời Gia Mỹ, quay người đi vào trong theo đám đông.
Gia Mỹ vội đuổi theo khoác lấy tay cô đi vào trong.
Bên trong hội trường nhỏ hơn ở bên ngoài nên cảm giác chật chội hơn vừa nãy rất nhiều. Ai cũng nhanh chân dành vị trí gần để được kí tên.
Bên trong đã chuẩn bị một chiếc bàn và một cái ghế dành cho Bạch Tử Hàn có thể ngồi kí tên cho fan, xung quanh là 4 người vệ sĩ cao to, lực lưỡng.
Lần này fan không còn chen lấn xô đẩy điên cuồng như vừa nãy nữa mà tuân thủ xếp thành hai hàng dọc trải dải vô tận.
Vì vào sau nên Phương Linh và Gia Mỹ chỉ có thể chấp nhận xếp ở sau cùng.
30 phút trôi qua, khoảng cách từ bọn cô đến chỗ Bạch Tử Hàn vẫn còn rất xa xôi.
Phương Linh chỉ cảm thấy hai chân tê rần, cả cuộc đời cô chưa bao giờ phai đứng lâu như vậy. Suốt 4 tiếng đứng chờ,