Mới xa nhau được nửa ngày Bạch Tử Hàn đã liên tục nhắn tin cho cô nói muốn gặp cô, Phương Linh đọc tin nhắn vừa thấy ngọt ngào vừa thấy buồn cười.
Ai mà tin được người đang nũng nịu với cô này lại là thần tượng nổi tiếng sở hữu hàng trăm nghìn fan nữ chứ. Dù dạo gần đây anh ít hoạt động nhưng lượt follow và lượt tương tác trên mạng xã hội vẫn liên tục tăng. Hôm nọ cô có cầm điện thoại của anh rồi vào Instagram, thật sự choáng ngợp trước hàng nghìn tin nhắn mà các fan gửi cho anh, cô lướt mỏi tay mà vẫn không hết. Có thể nói một động thái nhỏ của anh cũng có thể khiến nhà báo giật tít câu view.
Đúng là đàn ông khi yêu thì liền trở thành một đứa trẻ siêu thích bám người.
Trước sự năn nỉ và sự cưỡng ép bá đạo của anh Phương Linh cuối cùng cũng mềm lòng, sau khi ăn tối cùng bố mẹ xong cô xin phép ra ngoài đi dạo rồi lén bắt xe đến khách sạn của anh.
Vừa bước vào bên trong cô lập tức bị người nào đó ôm chặt lấy không buông, còn liên tục hôn lên mặt cô không chừa chỗ nào. Cho đến khi cô ngã lên sofa anh mới chịu buông tha cho cô một chút, cô đưa tay bịt lấy miệng anh, giọng cảnh cáo.
"Anh mà hôn em nữa, em sẽ về ngay bây giờ đấy."
Bạch Tử Hàn đành phải ngoan ngoãn nghe lời cô, những vẫn dính chặt lấy cô không rời.
"Anh nhớ em muốn chết"
"Đừng để các fan của anh thấy bộ dạng này." Phương Linh thật sự lo ngại fan nữ đó sẽ xỉu tại chỗ vì sự đáng yêu này của anh mất.
Bạch Tử Hàn khẽ cười xoa xoa đầu cô khiến mái tóc của cô hơi rối lên.
"Em yên tâm, chỉ mình em mới có thể nhìn thấy mà thôi, duy nhất chỉ mình em."
Phương Linh thật sự sắp chết chìm trong sự ngọt ngào của anh rồi. Cô chủ động ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, người đàn ông đẹp trai, tài giỏi này chính là bạn trai của cô đấy, điều mà rất nhiều cô gái mong ước.
"Anh ăn gì chưa?" Phương Linh ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Chưa" Bạch Tử Hàn thản nhiên trả lời.
"Sao anh không ăn đi?"
"Anh chính là đợi em tới để cùng ăn." Bạch Tử Hàn bày ra bộ mặt ủy khuất.
"Vậy để em vào nấu." Phương Linh định đứng dậy vào bếp nhưng đã bị Bạch Tử Hàn giữ lại.
"Không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn." Bạch Tử Hàn nói với cô.
Thế là bọn họ lại dắt tay nhau ra ngoài ăn, anh không đi xe mà đi bộ đến quán ăn ngay gần khách sạn luôn.
Đây là một quán ăn tầm trung, bán đủ các món.
Vì vừa nãy đã ăn rồi nên cô chỉ gọi một bát cháo thịt bằm nhỏ, anh thấy cô gọi cháo nên cũng gọi một phần cháo cho mình.
Bây giờ chỉ mới tám giờ nhưng lượng khách trong quán cũng đã vãn khá nhiều, chỉ có hai ba bàn là có người nên cô và Bạch Tử Hàn không cần phải quá lo việc bị người ta phát hiện.
Bọn họ vừa vừa nói chuyện vui vẻ, không hề để ý phía sau có người đã âm thầm cầm điện