Ông Tuấn đã được đưa vào phòng hồi sức.
Bà Loan thì vẫn chưa thoát khỏi cú sốc bất ngờ này, ngồi thẫn thờ ở trước phòng bệnh.
Phương Linh đến cuối cùng vẫn không thể mạnh mẽ, lúc mẹ không để ý liền lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc bố cô tỉnh lại thì trời cũng đã tối, mẹ cô sau khi được cô khuyên nhủ hết lời mới chịu về nhà nghỉ ngơi một chút.
Phương Linh đợi mẹ ngủ rồi mang cháo đến bệnh viện cũng vừa hay ông Tuấn tỉnh lại.
"Bố, nay con gái đặc biệt nấu cháo cho bố đấy, bố mau nếm thử đi." Phương Linh cầm lồng cháo để lên bàn cười nói, dáng vẻ yếu đuối đã sớm được cô che giấu.
Ông Tuấn ngồi dựa vào thành giường, sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt, chỉ trong vài tiếng mà dường như đã già đi mấy tuổi.
"Chỉ cần ăn chút cháo rồi uống ít thuốc thì sẽ sớm khỏi thôi." Phương Linh múc cháo ra bát, vừa nói.
"Bác sĩ nói sao con?" Ông Tuấn giọng khàn khàn yếu ớt hỏi cô.
Động tác đang múc cháo của Phương Linh khựng lại giây lát, sau đó cô tiếp tục múc cháo, không nhìn mặt ông mà nói.
"Chỉ là bệnh người già thôi không có gì đáng lo ngại, tĩnh dưỡng vài hôm là có thể xuất viện rồi."
Phương Linh xúc một thìa cháo đưa lên miệng thổi rồi để bên miệng ông Tuấn.
"Bố, nếm thử tay nghề của con gái nào."
Ông Tuấn cầm lấy chiếc thìa trên tay cô "Bố tự ăn được."
Phương Linh đành đưa bát cháo cho bố để ông tự ăn.
Ngồi bên cạnh nhìn bố chậm chạp ăn từng miếng cháo, mắt cô đỏ hoe, cô vội quay mặt sang một bên tránh để bố nhìn thấy.
Bát cháo rất nhanh đã hết sạch, ông Tuấn đưa bát cháo cho cô.
"Để con đi rửa sạch" Phương Linh cầm lấy cặp lồng chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh thì giọng ông Tuấn yếu ớt truyền đến.
"Nói thật cho bố đi, có phải bố đã mắc phải căn bệnh không thể chữa khỏi hay không?"
Tay Phương Linh khẽ run, cô gắng nở nụ cười quay lại nói với bố.
"Bố không sao đâu..."
"Cơ thể bố như thế nào bố hiểu rõ." Ông Tuấn chậm rãi nói, thời gian qua ông vẫn luôn thấy bản thân mình không ổn nhưng vì sợ vợ con lo lắng nên ông phải giấu nhẹm đi.
Phương Linh ngồi xuống bên cạnh giường ông, nắm lấy bàn tay nhăn nheo còn có vết đồi mồi lờ mờ.
"Bố, con nhất định sẽ khiến bố khỏe lại."
"Sinh tử là chuyện đã được sắp đặt trước, con không cần lo lắng, cũng đừng vì thế mà tốn tiền bạc" Ông Tuấn trong lòng đã sớm đau xót một khoảng.
"Không, dù có tốn bao nhiêu tiền con cũng chấp nhận." Phương Linh lắc đầu nhìn bố kiên định nói.
Ông Tuấn hơi nâng khóe môi vuốt tóc con gái.
*****
Dưới sự cứng rắn của Phương Linh cuối cùng ông Tuấn cũng chịu nhập viện điều trị, dù không thể khỏi dứt điểm nhưng ít nhất có thể duy trì sự sống lâu hơn.
Tuấn Kiệt sau khi biết chuyện bố cô nhập viện thì cũng thường xuyên đến đây thăm ông, mỗi lần đến đều mang rất nhiều đồ, còn tận tụy chăm sóc giống như con khiến các bệnh nhân cùng phòng còn tưởng anh là con trai của ông Tuấn.
"Ngày nào cũng làm phiền cậu thế này thật ngại quá." Phương Linh ngồi trên ghế đá ngoài khuôn viên của bệnh viện bên cạnh là Tuấn Kiệt, trên người vẫn còn mặc bộ đồ công sở.
"Ngại gì chứ, bác coi mình như người trong nhà thì mình cũng coi bác là người trong gia đình, bớt chút thời gian chăm sóc có là gì." Mỗi ngày anh ta đều tan ca sớm để đến bệnh viện phụ giúp cô và mẹ cô chăm sóc ông Tuấn, tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện nên không hề thấy mệt mỏi hay phiền chút nào.
"Cậu cũng đừng mải chăm sóc cho bác mà quên bản thân mình, nhìn cậu đã gầy đi rồi này." Tuấn Kiệt đau lòng nói, anh nhìn một chút liền thấy cô đã gầy đi rất nhiều.
Gương mặt bầu bĩnh giờ đã hơi hóp lại, dưới mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm mờ mờ, nhất định là không được ngủ nhiều.
"Mình không sao, con gái gầy chút cũng đẹp mà." Phương Linh cười trừ một tiếng.
Chỉ có cô biết rõ bản thân mình mệt mỏi biết dường nào, tính đến giờ bố cô đã nằm viện được gần một tháng rồi, gần một tháng trời chỉ đi đi về về từ nhà đến bệnh viện, rồi lại từ bệnh viện về nhà.
Mẹ cô vì chuyện của bố cũng sinh bệnh nên cô cũng không dám để bà trực đêm canh bố, vì thế một ngày cô ngủ chưa đến 5 tiếng, ăn uống cũng chẳng được bao nhiêu.
Nhưng vì bố vì mẹ cô chỉ có thể gắng gượng.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Tuấn