Gia Mỹ từ bên ngoài đi vào, đập vào mắt chính là cảnh cơm chó này khiến cô há hốc mồm, rồi nhanh chóng thức thời mà yên lặng rời khỏi, khóe môi cũng không kìm được mà mỉm cười.
Bạch Tử Hàn buông cô ra, vuốt ve gương mặt xanh xao của cô.
"Nhất định phải vỗ béo em mới được."
Phương Linh lườm yêu anh một cái
"Lúc em béo rồi anh lại chê em thì sao?"
Bạch Tử Hàn khẽ cười, trong mắt là tình yêu nồng đậm dành cho cô.
"Chỉ cần là em thì ở hình dáng nào cũng khiến anh yêu không hết."
Phương Linh cười ngọt ngào.
Bạch Tử Hàn nhìn nụ cười như ánh nắng ban mai của cô, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt linh động, anh không nhịn được cúi xuống chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
Hương vị ngọt ngào say đắm lòng người này anh đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần.
Nỗi nhớ suốt mấy năm qua đều dồn vào nụ hôn này.
Phương Linh ban đầu còn ngơ ngác, sau đó thì ngượng ngập đáp lại anh.
Nỗi nhớ của anh dành cho cô so với nỗi nhớ của cô dành cho anh chỉ có hơn chứ không kém, nhưng ít nhất cô còn có thể theo dõi anh qua báo đài, còn anh thì chẳng thể có được một chút tin tức về cô.
Nghĩ đến đây lòng cô có chút đau, cô chủ động ôm lấy cổ anh.
Một nụ hôn nóng bỏng, ướt át cứ thế kéo dài, tiếng môi lưỡi giao triền khiến người ta đỏ mặt.
Đến trưa bà Loan mang đồ ăn ở nhà đến, vào phòng bệnh bà hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Tử Hàn.
Nghĩ đến dáng vẻ cả người đầy máu của Bạch Tử Hàn ngày hôm qua, trong lòng bà liền hiểu con gái bà thành ra như vậy chắc chắn là có liên quan đến anh.
Sắc mặt bà lạnh lại, bà đi đến bên giường cô.
"Bây giờ chắc đã hết thuốc tê rồi, con có thấy đau ở đâu không?"
"Có đau một chút nhưng con vẫn chịu được." Phương Linh mỉm cười trấn an mẹ.
"Vậy con nghỉ ngơi đi, mẹ muốn nói chuyện với cậu ta một chút" Bà Loan nói với cô xong thì quay sang nói với Bạch Tử Hàn.
"Cậu ra ngoài gặp tôi." Sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Tử Hàn đứng lên muốn đi theo, Phương Linh lập tức giữ tay anh lại.
Vẻ mặt mẹ cô khó coi như vậy nhất định sẽ nói ra những lời quá đáng.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Bạch Tử Hàn khẽ cười vỗ vỗ vào tay cô rồi nhẹ rút ra.
"Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu." Sau đó anh cũng rời khỏi phòng bệnh.
Phương Linh dù lo lắng nhưng cũng chỉ biết lo lắng mà thôi, bây giờ cô cử động một chút liền đau, không thể làm gì được.
Bạch Tử Hàn thấy bà Loan đang đứng ở cuối hành lang thì tiến đến, lễ phép nói.
"Bác gọi cháu ra đây có gì không?"
Bà Loan lúc này quay người lại, không vội nói mà dùng ánh mắt đánh giá Bạch Tử Hàn một lượt từ trên xuống dưới.
Người đàn ông này vẫn không hề thay đổi so với trước kia là bao, trên người vẫn luôn phát ra thứ ánh sáng hào quang khiến người đối diện phải lùi bước.
Bà vẫn luôn âm thầm tìm hiểu Bạch Tử Hàn qua các bài báo trên mạng, anh thật sự là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng chính vì quá hoàn hảo nên bà mới không muốn con gái mình qua lại với cậu ta.
Vì bà sợ con gái bà sẽ tổn thương, sẽ thua thiệt trong mối quan hệ này.
"Chuyện ngày hôm qua là sao, cậu kể rõ cho tôi biết đi"
Bạch Tử Hàn cũng không trốn tránh, anh thành thật kể lại mọi chuyện cho mẹ cô.
"Cháu thành thật xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của mình." Bạch Tử Hàn nghiêm túc nhận sai.
Anh cũng đã sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của mẹ cô, nhưng một lúc lâu sau bà vẫn chỉ nhìn anh rồi thở dài quay mặt đi, che giấu giọt nước mắt đang lăn dài.
Bạch Tử Hàn nhất thời không biết nói gì.
Là một người mẹ khi nghe xong chuyện này sao có thể không tức giận.
Dù bà đã già nhưng vẫn còn rất minh mẫn để phân biệt mọi thứ, cũng rất lí trí để phân tích một vấn đề nào đó.
Sai lầm trước kia của bà đã dạy cho bà một bài học sâu sắc.
Sự việc đi đến bước đường này cũng là do con gái bà quá ngốc, chỉ biết nghĩ cho người khác nên đem mọi chuyện giấu nhẹm, làm tổn thương chính mình.
Có trách thì cũng chỉ có thể trách thân làm bố mẹ nhưng lại không thể cho con mình được sống thoải mái, tự do với người mà nó yêu.
"Người nên nói lời xin lỗi là tôi mới đúng."
Bạch Tử Hàn kinh ngạc, mẹ cô không những không tức giận, mà còn nói xin lỗi.
"Trước kia là tôi suy nghĩ không thấu đáo nên mới không cho hai đứa quen nhau, giờ nghĩ lại bản thân người làm mẹ này thấy thật có lỗi.
Linh là đứa con hiếu thảo, lại hiểu chuyện, sống chung với người mà nó không hề yêu suốt hơn một năm nhưng lại chưa từng ca thán, mỗi lần gặp mặt đều cười nói vui vẻ giống như rất hạnh phúc.
Mong cậu hãy hiểu cho con bé, nó cũng là vì một chữ hiếu." Bà Loan nói đến cuối cùng nước mắt liền chảy ra.
"Bác gái, hãy để cháu chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy đến hết đời." Bạch Tử Hàn chân thành nói.
Những lời mẹ cô nói càng khiến anh yêu và thương cô nhiều hơn, đến giờ phút này anh chắc chắn một điều rằng sẽ đem tất cả tình yêu của anh dành cho cô, sẽ không để cô phải chịu bất cứ khổ sở nào nữa.
Bà Loan quay sang nhìn Bạch Tử Hàn, nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, khóe môi già nua không khỏi nâng lên.
Cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con gái bà lại cố chấp yêu một người nhiều năm như vậy.
"Tôi già rồi, có thể sống được bao lâu.
Phần đời còn lại của con gái tôi đành phải để cậu chăm sóc rồi."
Bạch Tử Hàn khẽ mỉm cười, tiến lên ôm lấy bà giống như trước kia anh hay ôm lấy mẹ của mình.
"Cảm ơn bác đã chấp nhận cháu, cháu nhất định sẽ biến cô ấy thành người phụ nữ hạnh phúc nhất." Bạch Tử Hàn nói bằng giọng chắc nịch, vô cùng kiên định.
Bà Loan vỗ vỗ lên lưng anh, bà tin người con trai này sẽ làm được.
Lúc trở lại phòng bệnh, Phương Linh nhìn thấy Bạch Tử Hàn đỡ mẹ mình đi vào, mà mẹ cô cũng không còn vẻ mặt gay gắt như lúc nãy nữa, trong lòng liền dâng lên niềm vui.
"Hai người nói gì vậy?", Phương Linh tò mò hỏi Bạch Tử Hàn.
"Không có gì, chỉ là mẹ em có kể một vài tật xấu của em cho anh thôi."