Về đến biệt thự, Viên Thi được anh đưa lên phòng, anh còn tiện tay lấy quần áo khác để cho cô thay.
" Thay ra đi " anh trầm giọng nói với cô.
" Vâng nhưng mà anh ra ngoài trước đi " cô định gọi điện cho Tuyết Giao nói chuyện một chút nhưng anh cứ ngồi mãi không chịu đi.
" Nhanh "
Bởi vì cô đang bị thương thế nên anh không muốn lớn tiếng với cô quá nhiều nhưng rõ ràng là cô đang chọc điên anh.
Viên Thi nhanh chân đi vào phòng tắm để thay đồ, một lát sau cô bước ra với chiếc váy dài hai dây, Tô Niên nhìn thì nhếch môi cười hài lòng.
Là anh kêu người mua cho cô, không ngờ cô lại rất hợp với nó.
" Lão đại, váy này đâu phải của em " cô nói.
" Bây giờ nó là của em " anh nhàn nhạt đáp lại.
Nghe anh nói vậy Viên Thi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là anh mua cho cô sao? Anh mua khi nào mà cô không hay biết gì vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chiếc váy rất vừa với cô và Viên Thi khá thích kiểu đơn giản như này.
" Em quen người đàn ông khi nãy " anh hỏi.
Lúc đưa cô về thì anh có thấy Ngao Kha đang ở cùng với cô, trong giới hắc đạo tất cả mọi người Tô Niên đều biết tới, Ngao Kha cũng không ngoại lệ.
" Là thầy em, người mà em từng nhắc đến với anh " cô nhanh nhẹn đáp.
Cô có từng nói với anh nhưng cô vẫn chưa nói tên ra mà thôi, Viên Thi định khi nào có dịp sẽ cho hai người gặp nhau.
Tô Niên chỉ ừ một tiếng rồi thôi, tay anh kéo cô lại gần mình, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên vai cô rồi đến cổ.
" Khi nãy em đi đâu? " anh trầm giọng lên tiếng.
" Em đi ăn trưa về thì thấy có người theo dõi mình, sau đó em mới chạy tới chỗ vắng người rồi nhắn tin cho anh đấy "
Cô chỉ nói vậy thôi không hề nhắc tới Vũ Việt hay ba anh gì cả, Tô Dạ ba anh từ lâu đã không thích cô nên việc ông kêu người đến ám sát cô là chuyện bình thường, cô biết trước thế nào chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi.
Và chắc rằng sau này ông Tô cũng sẽ không để yên cho cô.
" Nghỉ ngơi đi " anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói.
" Anh định đi đâu? " cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi.
Viên Thi muốn kêu anh không cần phải điều tra nhưng nghĩ tới thái độ khi nãy của anh thì cô không dám nói nữa.
Cô chỉ mong ba anh đừng để lộ chuyện này ra.
Nếu không sẽ có chuyện lớn
" Đến bang có chút việc " anh chậm rãi trả lời.
" Em cũng muốn đi "
Cô muốn theo anh đến đó để xem tình hình thế nào? Và cô gặp đám riêng ba người Tân Tự để nói chút chuyện, ở đây không tiện nói.
" Anh không cần phải lo cho vết thương của em, chỉ là ngoài da thôi " cô thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay mình nên cô liền lên tiếng nói.
Anh tự động lấy áo khoác của mình mặc lên người cô, còn cài nút lại giúp cô, Tô Niên đứng lên nắm tay Viên Thi ra ngoài.
* Reng....!reng....!reng *
Cô vừa lên xe thì Tuyết Giao lại gọi đến.
" Cậu có bị làm sao không? Tớ nghe thầy nói tay cậu bị thương, đâu đưa tớ xem " Tuyết Giao đến công ty thì gọi hỏi thăm cô.
Cả hai thường gọi video với nhau để biết tình hình bên đó của đối phương thế nào.
" Nhẹ thôi, không sao cả, khi nào bà ngoại có hỏi thì cậu đừng nói tớ bị thương, nếu không bà ngoại lại lo lắng "
" Tớ biết rồi, thầy Ngao nói là người quen của cậu, vậy ai đã làm chuyện này? "
" Khự! Vậy nhé, tối tớ gọi "
Cô ho nhẹ rồi nói một câu với bạn mình sau đó tắt máy ngay, cô đã không muốn nhắc tới rồi vậy mà Tuyết Giao lại nói ở đây.
Thật là!
Ám sát cô thất bại, Vũ Việt quay về gặp ông Tô để báo cáo lại vụ việc.
" Tôi xin lỗi ông chủ, kế hoạch đã thất bại "
" Vô dụng, cậu còn dám về đây gặp mặt tôi sao? " ông Tô tức giận nói.
" Thiếu gia kịp thời xuất hiện cứu cô ta, tôi sợ thiếu gia phát hiện nên đã cho người rút lui "
Nếu như anh phát hiện ra hắn thì có lẽ hắn ta đã không giữ được tính mạng để quay về đây nữa rồi.
Xem như lần này cô may mắn thoát được, ông không tin lần sau cô có thể gặp may giống vậy nữa.
" Ông chủ nếu như thiếu gia phát hiện ra thì sao? " Vũ Việt hỏi.
" Nó biết thì nó cũng không dám làm gì tôi, cậu không cần phải sợ "
Ông Tô thản nhiên đáp, bởi vì ông là ba anh, là ba anh đó, dù ông có làm chuyện gì đi nữa thì anh cũng không dám ra tay với ông.
Phận là con nên anh phải chấp nhận điều đó.
Ông không sợ nhưng Vũ Việt thì khác, hắn chỉ là người làm công cho ba anh mà thôi, trong lòng hắn vẫn đang đứng ngồi không yên vì sợ anh phát hiện ra.
Nhân