Ông Xã Là Trung Khuyển

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Miêu Miêu chớp chớp mắt nhìn anh, Trịnh Thâm này, có đôi khi thật cường thế.

Hơn nữa gần đây, có lẽ làm lão tổng đã lâu, thỉnh thoảng thốt ra một vài câu khí phách, có cảm giác khá mới mẻ.

Cô nhìn anh suy tư, sống lưng Trịnh Thâm lại thẳng băng, vươn tay, che kín đôi mắt muốn đốt anh cháy sạch tan xương nát thịt kia.

"Miêu Miêu..."

"Hả?"

Bị chặn ánh mắt, cô không nhìn thấy đối phương, tiếng thở dốc nặng nề của anh càng rõ ràng ở bên tai hơn.

"Còn 299 ngày..."

Mặt Miêu Miêu đỏ lên, tai cũng dần dần đỏ ửng, trong giây lát đó hoa đào nở đầy.

Trịnh Thâm lẳng lặng nhìn cô, cô gái này, anh đã đợi 13 năm, từ không thể chạm vào đến khi được ôm vào lòng.

Anh còn sống có lẽ là vì cô còn sống, cô gái đã soi sáng cho cuộc đời của anh.

Bất kỳ ai có ý đồ tổn thương đến cô, mang cô đi, đều như dùng dao khoét vào trái tim anh, anh sẽ không bỏ qua cho những người đó đâu!

...

Nhan Trung Vi trầm mặt ngồi trên ghế sa lon, Nhan Duyệt ở bên cạnh khóc sướt mướt, Lưu Lan đã chỉ trích đủ rồi thì bình tĩnh nhìn ông ta.

Bà ta tự cho mình là tài năng, nhà mẹ không được nhưng có khuê mật tốt nhất được gả vào nhà họ Diệp.

Nhan Trung Vi vẫn đối xử khá tốt với bà ta, hơn nữa Xương Thịnh càng ngày càng kiếm được tiền, cuộc sống của bà ta cũng xem như thả lỏng, hưởng thụ không ít ánh mắt hâm mộ của tầng lớp quý tộc.

Không ít nhà phú quý có chuyện này chuyện nọ trong nhà, nhưng Nhan Trung Vi trừ tăng ca ra thì cũng chỉ ở nhà với bà ta, xem như để bà ta yên tâm.

Chuyện này lộ ra, ngược lại bà ta bắt đầu hoài nghi những lần tăng ca, đi công tác kia thì ông ta đã đi những đâu?

Lưu Lan rất tuyệt vọng, cũng rất nổi giận.

Nhan Trung Vi lấy điện thoại di động ra đọc weibo một lát, giận dữ, lại bị Trịnh thị bắt được?!

Đứng lên, muốn ra ngoài.

"Ông đi đâu thế?!"

Nhan Trung Vi không nhịn được: "Có việc."

Lưu
Lan níu ông ta lại: "Ông không thể đi, ông còn chưa nói rõ ràng với tôi!"

"Tôi đã nói là không có gì với cô ta rồi mà, chỉ đi để bàn chuyện của Trịnh thị chuyện thôi!"

"Bàn chuyện vậy tại sao phải bàn ở nhà hàng hả?!"

Nhan Trung Vi càng không nhịn được: "Bà có biết nếu bây giờ danh dự của tôi bị hao tổn thì sẽ có nguy hại lớn đến thế nào không? Beibei và Tinh Không nhìn chằm chằm, tôi và Diêu Giai thật sự không có gì, nếu bà không thoải mái, tôi không gặp lại cô ta là được chứ gì."

Ông ta nói xong đang muốn ra cửa, điện thoại Lưu Lan vang lên, là Lưu Linh.

Lưu Linh vẫn ở nhà xem sự kiện kia, vốn bà chỉ cần quan tâm Xương Thịnh là được, kết quả lần này Xương Thịnh ra tay với Tinh Không!

Chính là cô gái ‘ở chung với bạn trai’ mà Gia Thịnh thích, khó tránh khỏi, bà khá để ý đến chuyện này.

Video đó bà đã xem hai lần, thành thật mà nói, nếu cô gái này không có bạn trai, Lưu Linh sẽ ủng hộ Diệp Gia Thịnh.

Đáng tiếc người ta đã có bạn trai... Dù có khá hơn nữa thì cũng chả được gì.

Bà đã hỏi Nhan Duyệt tình hình của cô gái đó, dĩ nhiên, Nhan Duyệt thêm dầu thêm mỡ nói linh tinh không ít, Lưu Linh sống ở nhà họ Diệp lâu như vậy, thật hay giả còn nghe không hiểu sao? Chọn tin tức nên nghe, cô gái đó có bạn trai, đây là điểm quan trọng.

Chuyện này bà không biết xử lý thế nào, nghĩ thử thì vẫn nên giới thiệu đối tượng cho con trai thôi!

Nếu việc thích cô gái có bạn trai mà đến tai Diệp lão gia tử, Gia Thịnh còn không bị chửi chết.

Vẫn cứ ưu sầu nên đến bây giờ Lưu Linh mới nhớ đến chuyện ăn vụng của ông chồng nhà khuê mật bà!

Vậy phải nhanh gọi điện thoại đến an ủi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện