*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
"Duyệt Duyệt à, anh Gia Thịnh của con có thể sẽ không ở nhà, gần đây dì cũng có chút việc, chỉ có thể đưa con về nhà thôi."
Nhan Duyệt trợn tròn mắt, thấy Lưu Linh cười dịu dàng, cũng không dám phản đối gì.
Ngây ngô ngơ ngác bị tài xế chở về nhà, trong nhà loạn thành một đoàn, như bị người lật lên.
"Sao vậy ạ?" Nhan Duyệt nhìn Lưu Lan đang ngồi trên ghế sa lon.
"Tại sao con về rồi? Chưa có tiến triển gì với Diệp Gia Thịnh à?" Bà ta bình thản ngẩng đầu nhìn cô ta.
Nhan Duyệt cúi đầu, có vẻ tịch mịch.
Lưu Lan cười xùy: "Con và ba con thật không có tiền đồ hệt như nhau."
"Mẹ! Lòng con đang rất mệt mỏi, tại sao mẹ còn châm chọc con?"
"Sao? Mình không có bản lĩnh còn trở về nổi nóng với mẹ? Mẹ cho con biết Nhan Duyệt, nếu con không có bản lĩnh thì chỉ có thể đi theo ba con sống cuộc sống khổ cực thôi."
Nhan Duyệt sửng sốt: "Có ý gì?"
Lưu Lan cười lạnh.
Buổi tối Nhan Duyệt đã hiểu rõ Lưu Lan có ý gì.
Chuyện Xương Thịnh huyên náo quá lớn, lại bị các doanh nghiệp bên trong ra tay chèn ép, hoàn toàn phá sản.
Nhan Trung Vi nợ nần chồng chất, lại chỉ biết say rượu, bán sạch mấy thứ còn dư lại của Xương Thịnh, vừa trả xong sổ sách, nhà họ Nhan chẳng còn gì nữa.
Ban ngày Nhan Trung Vi uống rượu, trở về thì nổi nóng, Lưu Lan nói chuyện cứ âm dương quái khí [1], Lưu Linh có đến một lần, sau đó không đến nữa.
[1] âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Nhan Duyệt mờ mịt nhìn bên ngoài, đây rốt cuộc là thế nào?
...
Trận phong ba này chính thức trở lại bình thường thì đã đến tháng tư, Trịnh thị lại khuếch trương tuyển thêm một số lượng lớn nhân viên, cuối cùng mỗi ngày Trịnh Thâm có thể dành thời gian để đưa đón Miêu Miêu.
Mặc dù... cô vẫn bày tỏ nếu bận rộn có thể không cần đến đón.
Tinh Không quả thật dần dần đi vào quỹ đạo, khi Miêu Miêu
lên lớp, đều có thể chú ý thấy có học sinh đang lướt app Tinh Không.
Thậm chí còn có người trắng trợn đeo mắt kiếng đi dạo Tinh Không, Hạ Uyển Lâm nói, nữ sinh ở ký túc xá đeo mắt kiếng đi dạo Tinh Không là chuyện rất bình thường.
Sau đó tình cờ nghe nói, có một khóa học về quản lý kinh tế ở trường, thầy giáo sẽ dùng Tinh Không làm ví dụ, trong lời nói rất tán thưởng.
Miêu Miêu kinh ngạc, ngay sau đó không khỏi cảm thấy tự hào, cô tận mắt chứng kiến Trịnh Thâm tạo ra Tinh Không, đáng kiêu ngạo từng bước một.
Tháng tư tiết trời ấm lại, từ từ cởi bỏ lớp quần áo dày, lớp bọn họ đột nhiên có một người vô cùng nổi bật.
Đầu năm còn hơi mập, bất chợt đã cực gầy, vốn mặc quần áo dày nên không nhận ra. Gần đây đã đổi sang áo mỏng hơn, Diệp Minh mặc một cái áo màu đen đơn giản, phối với quần jean, ngược lại khiến rất nhiều ánh mắt sáng lên.
"Miêu Miêu!"
"Hả?" Cô ngẩng đầu từ quyển sách, nhìn theo ngón tay Hạ Uyển Lâm, quả thật hơi kinh ngạc.
Nhưng vì bản thân cũng từng trải qua quá trình này, ngược lại bình tĩnh rất nhanh.
"Diệp Minh giảm cân thành công rồi."
Hạ Uyển Lâm nghe vậy liếc cô: "Tớ không mù! A, thật đẹp trai quá đi à!"
Miêu Miêu: "..."
Hạ Uyển Lâm đột nhiên nghiêng đầu, ôm lấy tay Miêu Miêu, cúi đầu cọ vai cô.
"Sao thế hả?" Cô nghi ngờ nhìn về phía cô gái đang ôm vai mình.
Đối phương tiếp tục vừa chiếm tiện nghi vừa nói nhỏ: "Miêu Miêu ~ tớ muốn theo đuổi Diệp Minh cậu có để ý không?"
Miêu Miêu đầu tiên là kinh ngạc vì cô ấy muốn