Ông Xã Là Trung Khuyển

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Thâm lập tức biến sắc, khá khó nhìn.

"Cậu ta trở về?"

"Ừm." Miêu Miêu cầm máy sấy hong khô tóc, mở sức gió lớn nhất, ở bên tai vang lên tiếng ‘ong ong ong’.

Tay đang múc cơm của Trịnh Thâm chậm lại, quan sát Miêu Miêu, vẻ mặt cô tự nhiên, không có vẻ gì là quan tâm cả.

"Vậy... Cậu ta trở về làm gì? Tại sao đến trường em tìm em? Nói gì rồi hả?"

Miêu Miêu quay đầu lại, tắt máy sấy: "Anh đang nói chuyện với em hả?"

Tóc cô rất dài, quay đầu vén tóc qua một bên, đôi mắt long lanh nhìn anh, mỹ nhân dưới đèn, thật đẹp...

"Không có... Anh nói tay nghề của em tiến bộ rồi." Trịnh Thâm kinh hãi rồi.

Miêu Miêu cười, quay đầu tiếp tục sấy tóc, Trịnh Thâm câu được câu không lùa cơm vào miệng, vẻ mặt tịch mịch.

Chết tiệt...tên đó xuất ngoại rồi còn trở về làm gì?!

...

"Em đến trường trước nha!" Vừa đổi giày vừa báo với Trịnh Thâm vẫn đang ở nhà bếp rửa chén.

"Đợi một lát!"

Anh ném nhùi rửa, rửa tay đuổi theo, nhận lấy cặp.

"Đi, anh đưa em đi."

"Anh không bận à?" Miêu Miêu nghi ngờ, dù sao cảm giác gần đây Trịnh Thâm cho cô, là khá bận rộn.

"Bây giờ thì không..."

Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên, anh cau mày cầm lên, bên đầu kia điện thoại không biết nói gì, Trịnh Thâm hạ thấp giọng: "Ừ, đợi lát nữa."

Đầu kia còn đang nói gì đó, chân mày Trịnh Thâm càng nhíu chặt, Miêu Miêu lắc đầu.

Cầm cặp, khẽ nói: "Anh, tự em đến trường, anh đi làm việc của anh đi."

Không cho Trịnh Thâm cơ hội giữ lại, đã để lại cho anh một bóng lưng.

"Được được được, anh đợi lát nữa, tôi lập tức lái xe đến."

Buồn rầu cúp điện thoại, liếc nhìn bóng lưng Miêu Miêu, cầm chìa khóa ra cửa.

Chờ sau khi anh lái xe đến công ty, tân
thư ký Nhậm Thiệu bước lên: "Sếp, bên kia đột nhiên nói số lượng quá lớn, cung ứng không nổi."

Trịnh Thâm giận tím mặt: "Không phải đã bàn xong rồi sao?! Chính bọn họ nói có thể cung cấp đủ, đã đặt từ nửa năm trước rồi!"

Nhậm Thiệu bị dọa sợ đến sống lưng tê dại, vẫn cung kính nói: "Nói là do nhân viên làm sai, không chỉnh đúng nhiệt độ, một số lượng lớn hoa hồng đều chết hết."

Trịnh Thâm vừa vào trong, vừa trầm giọng nói: "Nếu cung ứng không được vậy thì một đóa cũng không cần."

"Cái gì?!" Nhậm Thiệu kinh hãi.

"Chúng ta đã đặt trước nửa năm, bây giờ không đưa đến, chúng ta không có quyền hủy à?"

Anh nhấn cửa thang máy, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Nhậm Thiệu ngơ ngác gật đầu.

Người đàn ông bên cạnh nói tiếp: "Đúng rồi, bọn họ vi phạm hợp đồng trước nhớ kêu Văn Hạo đến làm việc."

Nhậm Thiệu cẩn thận gật đầu, da đầu tê dại.

Lúc này trang viên kia làm quá trớn rồi, sếp đang tức giận, phàm ai ngăn trở kế hoạch lần này của anh, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!

Tuy trong công ty sếp nói một là một, nhưng có rất nhiều vấn đề sếp đều hỏi anh ta.

Không phải sếp không tốt, mà là sự quả quyết trong tình huống khẩn cấp, rất nhiều 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện