Ông Xã Là Trung Khuyển

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đoàn Trạch rất ít ký tên, lần này nghe nói cũng chỉ ký một lát.

Sợ cậu cứ thế bỏ đi, Tô San liều mạng chui vào bên trong, đáng tiếc quá nhiều người, hoàn toàn không vào được! Cô là fan hâm mộ, người ta cũng là fan.

"Cho tôi qua, cho tôi qua." Cô mặt dày đi vào trong, mấy nam sinh kia, đã nhường cho cô vào.

Trước mặt còn có một cặp người, cô chen không nổi, chỉ có thể dính sát vào chờ bọn họ.

Lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô to: "Chu Thiến! Chu Thiến!"

Tô San sửng sốt, người phía sau như ong vỡ tổ chạy hết, nhất là phóng viên, không còn ai ở lại.

"Cho qua với!" Nam sinh trước mặt mới vừa cản trở cô, quay đầu cho cô qua, nhanh chóng chạy đi.

Mới vừa quảng trường còn tụ tập nhiều người, đã hoàn toàn giải tán, trong giây lát đó chỉ còn nhóm người Đoàn Trạch, cùng với Tô San đang đần mặt đứng tại chỗ.

"Thật sự là Chu Thiến?!" Một cô gái bên cạnh lẩm bẩm.

"Hình như là thật..." Tô San nhìn đầy người đứng ở cửa khoa học kỹ thuật Đại Hạ, có chút rối rắm.

Quản lý vẫn đang duy trì trật tự nhìn về phía Đoàn Trạch, trố mắt cứng lưỡi: "A Trạch, chúng ta?"

Đoàn Trạch ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, dường như có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của người đàn ông cách cửa sổ kia.

"Tiếp tục."

Bên này Đoàn Trạch tiếp tục ký tên, Tô San vội vàng bước lên: "Đoàn Đoàn Đoàn Trạch..."

Cậu lễ phép cười, vung tay lên, ký tên của mình.

Đám em gái bên kia chạy đi vây xem Chu Thiến xong, lục tục trở lại không ít.

Đoàn Trạch bình tĩnh tự nhiên, nghiêm túc ký tên, dần dần khôi phục sự náo nhiệt, thấy bên này rầm rộ, phóng viên cũng chầm chậm kéo tới.

"Sếp, Chu Thiến lên tới..." Nhậm Thiệu nhìn
thấy vì Chu Thiến đi mất, bên kia càng ngày càng nhiều người, điều này hiển nhiên không đạt đến hiệu quả đuổi người của sếp rồi!

Trịnh Thâm trầm mặt nhìn xuống phía dưới, chàng trai được vây quanh này rất hăng hái, sặc sỡ loá mắt.

Anh đột nhiên cười, nói: "Ông không dọn dẹp được cậu chắc!"

...

"Nam thần! Em thật sự rất thích anh!"

Một fan bày tỏ với Đoàn Trạch, cậu lễ phép mỉm cười gật đầu, không ít người đến thổ lộ với cậu, phóng viên chụp ‘tách tách’ luôn tay.

Sau đó một tiếng chuông vang lên, từ xa đến gần, mọi người sửng sốt, còn Đoàn Trạch, mặt đen như mực.

Xe, phun, nước!

"A Trạch..." Quản lý nhìn về phía cậu.

Đoàn Trạch biến sắc liên tục, cuối cùng chỉ trầm giọng nói: "Đi thôi."

Quản lý cầm mic nói vài câu, dẫn theo Đoàn Trạch lên xe riêng, công việc phía sau đương nhiên sẽ có những người khác làm.

...

Trịnh Thâm nhìn xe dần dần đi xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Chu Thiến.

"Sao cô vẫn còn ở đây?"

Chu Thiến cũng tức đến phì cười, nâng cằm: "Cần thì cậu ngoắc tay, không cần sẽ bảo tôi cút?"

Tay Trịnh Thâm hơi dừng, ngẩng đầu nghi ngờ: "Đây không phải là người được thuê như cô nên làm à?"

Quả thật Chu Thiến kinh doanh café khá lớn, nhưng chưa bao giờ ra 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện