*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Hạ Uyển Lâm lo lắng nhìn cô.
Chẳng qua Miêu Miêu chỉ thất thần chốc lát, chớp mắt đã phục hồi lại tinh thần.
"Mình tin anh ấy." Cô nhẹ nhàng cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện trên gương mặt.
Giờ khắc này Hạ Uyển Lâm nghĩ đến Diệp Minh, Miêu Miêu là một cô gái tốt như vậy, nếu Trịnh Thâm phụ lòng cô, đương nhiên sẽ có những người con trai khác đến chăm sóc cô.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Có chuyện gì nhớ nói cho tớ biết."
"Ừ."
Sự hoài nghi mờ nhạt cứ như hạt giống, khi chính cô cũng không phát hiện, đã lặng lẽ đâm chồi.
...
Hôm nay buổi chiều Trịnh Thâm đến đón cô, Miêu Miêu không nói chuyện kia, Trịnh Thâm vẫn như bình thường, hai người cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn.
"Kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi, đừng ăn quá cay." Trịnh Thâm cười rồi đặt cá cô đã bỏ vào giỏ hàng trở lại kệ.
Miêu Miêu đỏ mặt lên, ngẩng đầu nhìn anh: "Cá hấp không cay không ngon đâu ~ "
Anh bất đắc dĩ nhìn cô: "Không được, không thể ăn cay, đau rồi lại khóc nhè."
"Một chút, một chút thôi." Cô chớp mắt to năn nỉ.
Trịnh Thâm đâu chịu được chiêu này: "Một chút thôi nhé?"
Dùng sức gật đầu.
Trịnh Thâm nhếch môi cười, mang theo mùi vị xấu xa: "Trong tủ lạnh còn một ít, buổi tối dùng."
Vô tình ngăn cản cô đưa tay về phía gói to kia, Miêu Miêu trừng anh, sau đó một tay chui vào trong bàn tay rộng của anh, được bao phủ lấy thật chặt.
Cánh tay của anh rất cứng, nhưng Miêu Miêu rất thích, nó có hương vị của sự vững chãi.
Cô kéo cánh tay rắn rỏi của anh, hai người cùng nhau trở về.
Đến cửa tiểu
khu, Trịnh Thâm nhìn khắp nơi thấy không có ai, ôm ngang cô lên.
Đặt trên cánh tay, như đang bồng một đứa trẻ.
"Á! Anh!"
Trịnh Thâm cười ngây ngô, cánh tay anh thật quá kiên cường, một tay đã có thể khiến Miêu Miêu không giãy giụa được, chỉ đành phải nhẹ nhàng ôm cổ anh.
Một tay anh xách một túi đồ lớn, tay kia bồng Miêu Miêu, còn có thể vừa cười vừa chạy.
"Người trẻ tuổi này..." Tiểu khu, có một đôi vợ chồng già đang dắt chó tản bộ, ông lão làm ra vẻ thật cay mắt.
Bà lão bên cạnh liếc ông, dắt chó bỏ đi.
Ông lão đuổi theo: "Sao thế? Tôi có nói gì đâu nào?"
Bà lão lạnh lùng nói: "Ông đang ghen tỵ chứ gì, trước kia cõng tôi chạy mấy bước đã mệt như chó rồi, bây giờ nhìn thanh niên người ta mạnh mẽ như vậy, ghen tỵ hử!"
"Không cay mắt hả bà?"
"Đấy là hạnh phúc, ông cho rằng ai cũng như ông à?"
Ông lão dựng râu trợn mắt, đuổi theo: "Aiz, này bà đợi tôi với..."
Hai người đi qua, bóng lưng càng lúc càng xa.
Trịnh Thâm ôm Miêu Miêu lên lầu, dừng lại ở cửa.
"Thả em xuống! Em mở cửa..." Miêu Miêu phồng má, hệt như một đứa trẻ.
Trịnh Thâm nhếch môi cười, đè cái mông nhỏ của cô lại rồi dùng sức nhấc lên.
"Ôm chắc