Hàn Minh Tuấn đầy tức giận vươn tay đoạt lấy tờ đơn li hôn cùng với cây bút, anh kích động đặt bút xuống thì đột nhiên...!anh ngưng động tác lại
Không, anh không thể kí, bởi anh còn cần lợi dụng cô rất nhiều việc.
Những thứ thuộc về anh kia, anh đều muốn đòi về toàn bộ, làm sao có thể dễ dàng buông tay
Bạch Tử Cúc mắt thấy thế liền vội vã giục Anh mau chóng kí đi, nhanh lên
Kí tên đi, chỉ cần anh kí tên, giữa chúng ta cái gì cũng không có, sẽ không có ba năm sau.
Kí tên đi Hàn Minh Tuấn, mau kí tên đi !
Nghĩ hay quá nhỉ ? Anh bỗng cất lời, nơi mắt đầy ý cười và sự châm chọc
Hàn Minh Tuấn lập tức xé rách tờ giấy thỏa thuận li hôn ra làm đôi.
Bạch Tử Cúc trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Không thể ! Anh ta phải kí nó mới được !
Lần sau đừng đưa cho anh mấy cái thứ này nữa.
Anh không muốn nhìn thấy nó đâu Hàn Minh Tuấn nói
Bạch Tử Cúc quận tròn tay đầy tức giận Anh không muốn nhìn thấy ? Vậy thì ngày nào tôi cũng phải cho anh nhìn thấy nó, tới khi nào anh chịu li hôn thì thôi
Tử Cúc vẫn vô cùng cao ngạo, cao ngạo tựa nữ vương.
Từng lời nói của cô như một nữ vương cao cao tại thượng, chẳng khác gì một nữ vương, đâm thật sâu vào lồ ng ngực anh
Thứ được gọi là trái tim kia, lần đầu tiên đau đớn mức để cho anh có chút không thở nổi
Trong chớp mắt, anh lập tức vươn tay chợt kéo cô lại
A Tử Cúc bị anh lôi kéo, cả người lảo đảo, trực tiếp ngã nhào lên giường
Tiếp theo đó, là hơi thở đặc trưng của phái nam xông vào mũi.
Cô quay đầu ra, giãy giụa :
Hàn Minh Tuấn, tránh ra
Anh khẽ cười, nụ cười như nước chảy mây trôi, mị hoặc chúng sinh : Em là vợ tôi, làm vậy có gì không đúng chứ ?
Hừ Bạch Tử Cúc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh : Vợ ư? Anh đã bao giờ tự chất vấn lương tâm của mình chưa ? Có giây phút nào anh coi tôi là vợ hả ?
.....!Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, anh nhíu chặt mày lại
Mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi Bạch Tử Cúc ra sức giãy giụa ,nhưng lại