Vốn đã đang tức giận khi thấy cô sinh sự vô cớ, lại nghe thêm câu này của Tử Cúc, đuôi lông mày của Minh Tuấn càng vểnh lên cao.
"Em lặp lại lần nữa xem?".
Anh đen mặt, nhìn chằm chằm người đang giãy giụa không ngừng trong ngực mình, ánh mắt vừa sắc bén lại âm trầm.
Bạch Tử Cúc hếch cằm, đang chuẩn bị lặp lại lời nói vừa rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt đang tối lại của người đàn ông bên cạnh, liền khiếp đảm ngậm miệng lại.
Cô cảm thấy không được tự nhiên, muốn giữ một khoảng cách với anh.
Nhưng Hàn Minh Tuấn không cho, cánh tay dùng lực, ôm lấy cô thật chặt, anh cúi đầu, nắm lấy cằm của cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Bạch Tử Cúc, anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, đừng khiêu chiến cực hạn của anh, chọc giận anh em sẽ không kham nổi hậu quả đâu.
"
Anh lạnh lùng như vậy khiến cho Tử Cúc cảm nhận được vô cùng rõ ràng, quả thật không sai, cái dáng vẻ này của anh cùng với Hàn Minh Tuấn của ba năm sau giống nhau như đúc.
Thật sự cô có chút sợ anh, nhưng chẳng lẽ lại phải ở nơi này sao?
Nơi này, nắm giữ rất nhiều kí ức, đó chính là cơn ác mộng của trí nhớ và nỗi thống khổ của cô trong suốt ba năm dài đằng đẵng, muốn cô sống ở nơi này với anh, so với sống trong địa ngục còn gian nan hơn nhiều.
Không, cô kiên quyết không thể sống ở nơi này được.
"Đi, anh dẫn em lên trên gác xem một chút.
"
Thấy cô đã an phận, anh dắt tay của cô đi lên trên lầu.
Đột nhiên Bạch Tử Cúc giống như tượng gỗ không có có sinh mạng, tựa như đứa trẻ để anh dắt đi.
"Đây là phòng của chúng ta, có thích không?".
Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Hàn Minh Tuấn liền liếc mắt sang hỏi cô gái ở bên cạnh.
Ánh mắt của cô lúc này trống rỗng, mặt cũng trắng bệch ra.
Tựa hồ, không nghe rõ Hàn Minh Tuấn đang nói cái gì.
Thấy sắc mặt của cô không tốt, anh hơi nhíu mi lại, đưa tay đặt lên trên trán cô sờ sờ: " Em không bị bệnh, tại sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Thấy cô vẫn ngơ ngẩn không trả lời mình, anh vô cùng sốt ruột, lắc lắc cánh tay của cô, mặt đối mặt với mình: "Tử Cúc, nhìn anh.
"
Nghe thấy thế Bạch Tử Cúc chậm rãi ngước