Thấy Bạch Tử Cúc vẫn đứng im bất động, Hàn Minh Tuấn liền cho rằng cô đã đồng ý chuyển đến đây ở với mình rồi.
Đầu tiên anh liền gọi đến Công ty quản lý gia đình tìm một người giúp việc, cố ý thuê tới để phục vụ Tử Cúc.
Hôm nay người giúp việc kia cũng tới đây rất sớm, vội vàng xuống bếp nấu chút thức ăn, sau đó đi lên lầu gọi Minh Tuấn cùng với Tử Cúc xuống dùng cơm.
"Tiên sinh, phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.
"
Hàn Minh Tuấn liền ừ một tiếng, nhìn về phía Bạch Tử Cúc vẫn còn ngơ ngẩn ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.
"
Cô cười khổ sở rồi nói với anh: "Anh cứ xuống trước đi, tôi đi tắm, xong sẽ lập tức đi xuống.
"
Anh tin tưởng, vỗ vỗ vai của cô rồi liền đi xuống lầu.
Nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, sau đó cũng ra khỏi phòng, cô tìm được thư phòng, mở máy tính lên, in ra một bản thỏa thuận ly hôn lần nữa.
Hàn Minh Tuấn ngồi ở trong phòng ăn chờ cô, không nghĩ tới, khi thấy người cũng là lúc cô cầm thỏ thuận ly hôn đặt ở trước mặt anh.
Mặt anh liền đen lại như đít nồi, đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn chằm chằm vào Tử Cúc.
Trên mặt cô hiện giờ chẳng có biểu tình gì, ngồi xuống đối diện với anh, trong giọng nói khàn khàn chất chứa khẩn cầu: "Tôi biết anh lại muốn hỏi tại sao, tôi sẽ nói cho anh biết, đó chính là tôi đã không còn thích anh nữa, ở cùng với anh tôi phát hiện mình khó có thể hô hấp được.
Hàn Minh Tuấn, cầu xin anh, ký tên đi, hai chúng ta không có cách nào có thể tiếp tục sống với nhau được nữa.
"
Ánh mắt Hàn Minh Tuấn chuyển dời đến bản thỏa thuận ly hôn, sau đó liền cầm lên, tùy ý liếc mắt một cái, rồi lập tức hừ lạnh: "Lý do chính là không còn thích nữa?"
Trong lòng đột nhiên phát sinh tư vị hơi chua chát, anh cũng không biết bản thân mình vì sao lại sinh ra điều này.
"Đúng vậy!" Bạch Tử Cúc bình tĩnh trả lời.
Người đàn ông đối diện vẫn đang nhìn cô, mày kiếm khẽ xoắn lại với nhau, tức giận lan tràn khắp nơi.
"Bạch Tử Cúc, em biết mình đang làm gì không?"
Cô liền cười lạnh, đáp: "Biết chứ, tôi muốn ly hôn với anh, ký tên đi Minh Tuấn.
"
Nghe thấy thế anh liền vỗ bộp lên bàn, nhìn cô chằm chằm, tức giận đến nhíu mày: "Em đừng cố tình xằng bậy, nhẫn nại của anh cũng có mức độ mà thôi.
"
Tử Cúc cắn cắn môi, không cam lòng yếu thế tiến lên đón lấy ánh mắt sắc bén kia của anh: "Yêu cầu của tôi cũng không hề quá phận, chỉ cần anh ly hôn