Duẫn Nặc theo Tần Mạc trở lại biệt thự gần bờ biển, trong lòng buồn buồn không vui, có vẻ như rất khó chịu.
Cô không hiểu nguyên nhân nào khiến cho Tần Mạc làm như thế, càng đoán không ra trong lòng anh ta là nghĩ cái gì? Nhất là dáng vẻ cười nói dịu dàng kia, càng làm cho cô hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ở trong trí nhớ của cô, người đàn ông này hình như là người không biết cười, cả ngày cứ giữ khuôn mặt nghiêm trang, vô cảm, không thích người khác thân cận với mình. Vậy mà bây giờ, anh ta chẳng những cười với cô, hơn nữa còn có rất nhiều trái với bình thường.
Vừa nghĩ tới đây, ngang hông đột nhiên lại thấy hai cái tay vòng tới, Duẫn Nặc liền cúi đầu nhìn xuống, đó không phải tay của Tần Mạc hay sao.
Vốn cô còn định ngăn lại, muốn giữ một khoảng cách với anh, lại thấy anh đột nhiên cúi đầu xuống, ái muội khẽ nói: "Vợ à, anh làm như vậy, em có hài lòng không?"
Toàn thân của Doan Nặc liền run lên, không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Thấy cô không lên tiếng, anh liền hé môi, phả một luồng khí nóng lên trên gương mặt xinh đẹp: "Nói đi, có hài lòng không?"
Duẫn Nặc bị hành động thân mật này của anh làm cho không được tự nhiên, dùng lực đẩy Tần Mạc ra, rồi vội vàng đứng cách xa ra mấy bước.
Thấy cô phản ứng như vậy, Tần Mạc liền cười trêu chọc: "Sao thế? Xấu hổ?"
Duẫn Nặc bèn quay mặt đi, không nhìn anh nữa: "Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."
Anh không những không cho, hơn nữa còn tiến lên trước muốn ôm lấy cô lần nữa, Duẫn Nặc theo bản năng liền né tránh, rồi lên tiếng châm biếm: "Tần Mạc, từ bao giờ anh lại trở nên dính người như vậy?"
"..." Người nọ mân mê cánh môi khẽ cười, đáp: "Không phải em vẫn muốn anh như vậy sao? Thế nào? Không thích?"
Duẫn Nặc đỏ mặt trừng anh, trong lòng như đang bốc hỏa.
Anh như vậy, cô thật sự có chút không quen.
"Được rồi!". Anh cầm lấy tay của cô, ôn nhu nói: "Hiện tại, anh đã bị thất nghiệp rồi, nếu muốn kiếm tiền nuôi em thì anh phải đi xin việc ở chỗ khác thôi, em có ý kiến gì không?"
Duẫn Nặc muốn rút tay của mình về, nhưng vô dụng, liền miễn cưỡng mỉm cười đáp: "Chỉ cần không làm ở Lục thị, anh đi đến chỗ nào đều được."
"Ừ! Nhưng mà, sau này anh đến nơi khác làm, đoán chừng tiền lương sẽ không nhiều lắm, cho nên