Anh không tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng cô lại bỏ anh lại, một mình rời đi trước.
Lúc này anh chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi bị người ta không cần nên liền vứt bỏ, một người luôn luôn cao ngạo như anh sao có thể chịu được đả kích như vậy.
Một cỗ hỏa khí ngăn chặn ở ngực, anh tức giận siết chặt nắm đấm, hận không thể bóp chết người phụ nữ kia.
Chuyện buổi sáng còn chưa tính, hiện tại lại dùng một chiêu như vậy.
Đáng chết.
Mà lúc này Duẫn Nặc mới vừa lên xe, điện thoại trong tay liền vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại di động, đang hiện lên hai chữ ‘ Trác Quân ’.
Trác Quân?
Thấy cái tên này, tim Duẫn Nặc khẽ run lên, không khỏi thấy đau.
Hít một hơi thật sâu, cô ấn xuống phím trả lời.
"Alo!"
"Alo, là Lục tiểu thư sao? Tôi là Tiêu quản gia, tôi biết, ngày hôm qua cô mới vừa kết hôn, không nên gọi điện thoại cho cô vào lúc này, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi không được rồi, cô. . . . . . Có thể tới xem cậu một chút hay không, Lục tiểu thư, van cầu cô, tới xem cậu ấy một chút đi?"
Nghe giọng nói run rẩy lại thê lương của bác Tiêu, Duẫn Nặc nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy sao vậy?"
"Biết ngày hôm qua cô kết hôn, cậu ấy liền nhốt mình ở trong phòng uống rượu, uống đến chảy máu dạ dày, mà bây giờ còn không để cho người nào đến gần, bác sĩ nói, nếu không chữa trị kịp thời, cậu ấy sẽ chết."
"Lục tiểu thư, van cầu cô, hãy thương tình mà đến cứu thiếu gia nhà chúng tôi!"
Duẫn Nặc nghẹn ngào khó chịu, cúp điện thoại, rồi dặn dò tài xế trực tiếp đi đến nhà họ Trác.
Vừa đến nơi, cô liền cầm túi chạy thẳng tới phòng của Trác Quân.
Bác Tiêu thấy cô tới, vội vàng bảo: "Thiếu gia đang ở bên trong, xin cô thương xót, cứu lấy cậu ấy."
Cô đưa túi cho bác Tiêu rồi an ủi: "Không có chuyện gì đâu, bác cứ yên tâm, không có lệnh của cháu, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Bác Tiêu kinh ngạc nhìn Duẫn Nặc, có vẻ không tin, lời nói mới vừa rồi là từ trong miệng của cô nói ra.
"Bác cứ đi xuống đi, cháu sẽ tới nói chuyện với anh ấy."
Không suy nghĩ nhiều nữa, bác Tiêu cúi người chào, rồi lui xuống.
Duẫn Nặc nhìn vào cánh cửa đang đóng gắt gao, đập tay lên đó gọi: "Trác Quân, mở cửa ra, là em."
Trong phòng, người đàn ông đang cuốn mình vào chăn, nghe được giọng