Cất điện thoại, anh để hành lý ở khách sạn, ra cửa đón xe đi đến nhà họ Trác.
Duẫn Nặc không nghĩ tới, anh thật sự sẽ tìm tới đây.
Lúc nhận được điện thoại của anh lần nữa, anh đã xuất hiện trước cửa của nhà họ Trác.
"Tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là tôi đi vào tìm cô, hoặc là cô ra ngoài gặp tôi."
Vì không muốn ảnh hưởng đến Trác Quân, Duẫn Nặc liền chủ động ra ngoài gặp anh.
Anh vừa nhìn thấy cô, cả khuôn mặt bao phủ một tầng hàn băng, tiến lên lôi cô rời đi.
Duẫn Nặc không thuận theo, hất tay của anh ra: "Anh muốn làm gì?"
Tần Mạc nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt bén nhọn rét lạnh, đáp: "Làm gì sao? Duẫn Nặc, đừng quên cô là ai?"
Cô cười hỏi: "Tôi là ai? Là vợ của Tần Mạc anh sao?"
Anh thật sự không thể hiểu được, tại sao cô lại muốn như vậy?
Có đúng là cô muốn lấy anh chỉ vì thích khiêu chiến ?
Quả thật anh không tài nào tiếp nhận nổi một chuyện như vậy.
"Đi theo tôi."
Anh đưa tay nắm lấy cổ tay của cô lần nữa, giọng nói không khỏi trở nên khàn khàn.
Duẫn Nặc liền hất tay của anh ra, từng bước lui về phía sau, cách xa anh nói: "Tần Mạc, anh đi đi, tôi sẽ không quản ngươi, cũng xin anh đừng để ý tới tôi, nửa tháng sau, chúng ta sẽ gặp lại."
Cô nói xong, xoay người lại muốn đi vào nhà.
Ánh mắt của anh trầm xuống, hỏa khí bốc lên đến tận đuôi lông mày.
Đột nhiên, anh chợt tiến lên nắm lấy tay của cô, kéo đi, rồi trực tiếp ném cô vào trong xe taxi.
"Này" Cô muốn xuống xe, nhưng đã không còn kịp nữa.
Anh phân phó tài xế trực tiếp lái xe đến khách sạn, sau khi lấy hành lý, liền nhanh chóng đến sân bay.
Duẫn Nặc thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn bị anh bắt lên máy bay, bay đến Thái Lan, trạm đỗ thứ nhất trong cuộc hành trình trăng mật của bọn họ.
Ở trong trí nhớ của cô, sau khi vừa tới Thái Lan, bố trí chỗ ăn ở xong, ngày hôm sau anh liền ném lại cho cô một câu nói, tiếp đó liền biến mất, nửa tháng sau, mới lại xuất hiện, cùng cô trở về nhà.
Nhưng hiện tại cho dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa, dù sao cô cũng không còn muốn ở cùng anh.
Trong suốt thời gian ngồi trên máy bay, Duẫn Nặc vừa mệt vừa đói, cũng không biết mình ngủ vào lúc nào.
Chờ máy bay chuẩn bị hạ cánh, bên tai mới truyền đến giọng nói ôn hoà của Tần Mạc: "Muốn ngủ bao lâu nữa? Đến nơi rồi."
Nói xong, liền trực tiếp bỏ cô