Cả ngày không thấy Duẫn Nặc quay trở về, Lục Tiêu Triết gọi điện thoại tới bệnh viện hỏi Lục Tử Dạ.
"Tiểu Dạ, Nặc nhi vẫn còn ở bệnh viện sao?"
Lục Tử Dạ vẻ mặt hồ nghi: "Không có, em ấy đi lâu rồi mà, thế nào mà chưa về đến nhà?"
Em ấy không có ở viện, vậy em ấy đã đi đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tiêu Triết ngắt điện thoại, liền nghĩ tới Trác Quân.
Hiện tại Trác Quân đã bị Duẫn Nặc từ chối phũ phàng như vậy, trong lòng hắn rất khó chịu, khó chịu rồi lại nhốt mình trong phòng uống rượu.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, hắn tùy tay vơ lấy kích động trả lời: "Nặc nhi, là em sao?"
Nghe được tiếng của đàn ông vô cùng thân thiết gọi tên Nặc nhi như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn rất khó chịu.
Hắn bực mình rồi trực tiếp cúp máy.
Xem ra Nặc nhi không có ở chỗ Trác Quân, vậy rốt cục cô đã đi đâu? Đột nhiên nghĩ đến Tần Mạc, Lục Tiêu Triết hoài nghi, không lẽ cô lại chạy tới chỗ hắn đòi ly hôn, dù sao thì hai người bọn họ bây giờ vẫn là vợ chồng.
Nhưng đã nửa ngày rồi, cho dù tìm hắn ly hôn cũng phải trở về rồi chứ.
Chẳng lẽ...
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Lục Tiêu Triết trực tiếp lại xe đi đến biệt thự của Tần Mạc.
Có Lục Tiêu triết đột nhiên đến thăm khiến đám người làm trong nhà Tần Mạc luông cuống.
Bảo mẫu đứng ở cửa hỏi hắn: "Lục nhị gia, cậu, cậu sao lại đến đây?"
Lục Tiêu Triết mặt không có chút thay đổi: "Nặc nhi có ở đây không?"
Bảo mẫu thần sắc có chút kích động liên tục lắc đầu: "Không có, không có.
Tiểu thư không có ở đây."
Những tưởng nói như vậy, Lục Tiêu Triết sẽ đi, nhưng ai dè, hắn lại đột nhiên hỏi: "Tần Mạc có ở đây sao?"
Bảo mẫu cuống quýt lắc đầu: "Tiên sinh không có ở đây, cậu cần tìm tiên sinh có chuyện gì sao?"
"Hắn khi nào thì trở về?"
"Chuyện này..." Bảo mẫu nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, "Tôi cũng không biết nữa vì dạo này tiên sinh rất bận rộn."
"Tôi vào nhà chờ hắn!"
Không đợi bảo mẫu phản ứng, lục tiêu triết lướt qua bà rồi đi vào.
Bảo mẫu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chạy nhanh theo bê trà tiếp Lục Tiêu Triết.
"Cậu ngồi đây trước, tôi đi có việc."
Lục Tiêu Triết xua tay ý bảo bà tránh ra.
Bảo mẫu tránh đi rồi nhanh chóng gọi điện cho Tần Mạc.
Nhận được điện thoại, Tần Mạc tức tốc trở về, vừa về đến cửa đã nhìn Lục Tiêu Triết mà cười quái khí: "Anh hai rảnh rỗi, thế mà lại có thời gian qua đây."
Hắn ngồi đối diện Lục Tiêu Triết: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lục Tiêu Triết vẫn như cũ mặt không đổi sắc, mày kiếm giống nhau ẩn lệ làm người ta sợ hãi.
"Nặc nhi có đến tìm cậu không?" Hắn trực tiếp đi vào vấn đề không vòng vo.
Tần mạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua lâu lâu, nghĩ đến giờ phút này Duẫn Nặc đang bị hắn khóa nhốt trong phòng.
Hắn cười nói: "Đi tìm, làm sao vậy?"
"Em ấy bây giờ đang ở đâu?"
Tần Mạc mím môi cười khẽ, làm ra vẻ như mình không liên quan: "Tôi không biết, cô ấy buổi sáng có đến tìm tôi, không được bao lâu liền rời khỏi, tôi làm sao mà biết được cô ấy đang ở đâu?"
Lục Tiêu Triết khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi, hiện tại nhìn bộ dáng không liên quan của Tần Mạc, sắc mặt càng u ám.
Hắn hình như đã sớm chuẩn bị, đưa ra đơn ly hôn, đưa cho Tần Mạc.
"Tôi không muốn nói nhiều, nếu đến nước này, phiền cậu ký tên vào đây đi."
Tần Mạc hiển nhiên không nghĩ tới, chuyện của hắn và Duẫn Nặc, thế mà lại là Lục Tiêu Triết đưa hắn đơn ly hôn.
Cho dù muốn ly hôn cũng không tới phiên hắn nói Tần mạc ký tên là ký tên.
Hắn mím môi cười khẽ, cầm lấy đơn ly hôn nhìn thoáng qua, hỏi lại lục tiêu triết, "Anh hai à, anh làm rất đúng chỗ nhé."
Lục tiêu triết không hé răng, sắc bén lạnh như băng ánh mắt nhìn chằm chằm tần mạc, tựa hồ muốn tận mắt hắn ký.
Nhưng Tần Mạc là loại người sợ sệt như vậy sao?
Không.
Trên đời này không có gì khiến hắn cảm thấy sợ cả.
Trước mặt Lục tiêu Triết hắn cầm lấy đơn ly hôn tùy tiện xé thành mấy mảnh.
Lục Tiêu Triết nhìn thấy hành vi của hắn liền cả kinh.
Giấy từ đơn ly hôn bay lên thành nhiều mảnh.
"Anh hai, làm phiền anh quá rồi, tôi và Duẫn Nặc chưa nghĩ đến chuyện ly hôn, cho nên chuyện này mong anh đừng quá phận mà quan tâm nhiều đến như vậy?"
Có trời mới biết lúc này trong lòng Lục Tiêu Triết có một cỗ hỏa to lớn như nào, hắn mắt lạnh nhìn Tần Mạc: "Cậu cảm thấy sau tất cả những chuyện cậu làm với Lục gia, Nặc nhi còn có thể sống cùng cậu được sao?"
Tần Mạc cảm thấy không sao nhún vai,: "Này, không khiến anh quan tâm nhưng tình cảm vợ chồng của chúng tôi đang rất tốt."
"Tần Mạc!" Lục Tiêu Triết không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Tần Mạc.
"Mày đừng nghĩ mình đang tốt lắm, Nặc nhi đã sớm đưa ra đơn ly hôn, nhưng mày lại không chịu buông tay, không sao, tao sẽ mời luật sư đến giải quyết chuyện này.
Tự giải quyết cho tốt đi."
Nói rồi Lục Tiêu Triết sải bước đi ra ngoài, Tần mạc lại không kiềm chế được cười rộ lên vỗ tay nói vọng theo: "Anh hai đi thong thả, tôi cảm thấy chuyện tôi và Duẫn Nặc anh đừng nhúng tay vào, bởi không ai dám làm phiền đến chuyện của Tần Mạc này đâu." Hắn nói với ngữ khí đầy cao ngạo.
Lục tiêu triết đưa lưng về nhau hắn, ngực lý còn áp lực một cỗ hỏa, giống nhau tùy thời đều đã nhịn không được bộc phát.
Nhưng là đối mặt với người vô lại như hắn, hắn mới lười cùng hắn lắm lời lưỡi, trực tiếp dùng đến pháp luật!
Hắn phủi, nghênh ngang mà đi.
Nhìn hắn biến mất bóng dáng, tần mạc mặt, tức khắc suy sụp xuống dưới, bạc môi khinh câu, tàn lệ câu ra một chút âm ngoan.
Ngươi cho là ngươi lục tiêu triết là ai? Chỉ cần ta nguyện ý, ngươi, làm theo vĩnh vô xoay người nơi.
Thu hồi ánh mắt, hắn lại thoải mái tự nhiên coi như chưa thấy qua lục tiêu triết giống nhau, đứng dậy lên lầu.
Vừa ly khai mấy mấy giờ, lục tiêu triết tìm tới cửa đến, xem ra về sau, nhiều lắm phái hai người đến gác , miễn sao không có người phá chuyện tốt của hắn.
Xuất ra cái chìa khóa, mở cửa.
Đẩy cửa ra, trong phòng im ắng , y hi chỉ có thể nghe thấy nhân ngủ sau, đều đều tiếng hít thở.
Hắn khinh chạy bộ đi qua, bật đèn.
Trên giường, Duẫn Nặc im lặng ngủ say, ngọn đèn chiếu rọi khuôn mặt, lộ ra một chút bình yên đỏ ửng, làm cho người ta nhịn không được tưởng cúi người đi cắn một ngụm.
Hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên người cô, thân thủ đi qua dịch dịch góc chăn.
Hắn nhìn cô, cô ngủ bộ dáng rất say, cực kỳ giống đồng thoại chuyện xưa lý, thiện lương ngủ mỹ nhân.
Dài nhỏ lông mi giống nhau cánh chim bình thường, nhẹ nhàng kích động , no đủ môi thỉnh thoảng bẹp một chút, đặc hữu hỉ cảm, bạch hi non mịn khuôn mặt, cơ hồ là không hề gì tỳ vết nào, tinh xảo khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay lớn như vậy một chút, làm cho người ta nhịn không được muôn ôm nhanh cô, hảo hảo yêu thương .
Cứ như vậy Duẫn Nặc thật khiến cho tâm ai đó phải động.
Tần mạc an vị ở bên người cô, lẳng lặng nhìn cô, đã muốn không biết là từ khi nào thì bắt đầu, hắn thích xem khuôn mặt này, thói quen có cô tồn tại.
Nếu không có mối hận thù với Lục gia, hắn thật hy vọng bản thân được cả đời cùng cô lẳng lặng vào giấc ngủ, nhìn cô thức giấc, cùng cô cười nói cùng cô khóc.
Tóm lại trong lòng hắn đã quyết định, nếu đã cưới cô rồi thì nhất định đời này sẽ không ly hôn.
"Mạc..."
Cô đột nhiên ra tiếng , đem ảo tưởng tần mạc kéo lại.
Hắn nhìn cô, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền nhưng miệng lại mơ hồ gọi: "Tần Mạc, anh vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Khuôn mặt bình yên nhỏ nhắn của cô đột nhiên có chút thay đổi, mặt liền nhăn nhó, thống khổ nỉ non.
"Anh biết rõ biết rõ là tôi yêu anh, nhưng vì sao? Vì sao còn đối với tôi như vậy?"
"Tôi không cho phép anh cùng Thượng Vãn Tịch ở cùng một chỗ đâu, tôi ghét cô ta, cô ta hại anh trai của tôi, Tần Mạc, xin anh đừng làm tổn thương tôi nữa được không?"
"Tôi đau..Tôi đau quá..."
Cô khẽ nhắm mắt, lông mi thế mà đã ươn ướt, khóe mắt vương ra vài giọt nước mắt trong suốt.
Nhìn cô như vậy, hắn nghĩ chắc cô đang nằm mơ? Nhưng tại sao mỗi lần nằm mơ liền thống khổ như vậy? Tần Mạc đau lòng nhìn cô, rồi lau nước mắt cho cô.
Cũng không nghĩ tới, cánh tay đột nhiên bị cô ôm ở ngực tiếp tục mơ mơ màng màng nỉ non: "Chồng ơi, chồng , chúng ta nhất định phải sống thật tốt, anh không cần thương tổn em nữa, em sẽ không như vậy mà hận anh nữa, em nói rồi, em muốn sinh con cho chồng, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con."
"Chồng ơi, chồng không được đi, không được không để ý đến em, không được cùng Thượng Vãn Tịch ở một chỗ, chồng ơi...!Tần Mạc...!Mạc..."
Cô đột nhiên vô lực đẩy tay ra lại lẳng lặng bình yên ngủ tiếp.
Sau đó, chính là đều đều hô hấp, im lặng coi như chưa làm qua cái gì không vui mộng giống nhau.
Nhìn cô ngay cả ngủ đều như vậy không thành thật, trong chốc lát khóc, trong chốc lát nói, trong chốc lát im lặng , hắn dở khóc dở cười.
Nhưng cũng không biết như thế nào , thế nhưng ngay cả hốc mắt của hắn đều có chút đã ươn ướt.
Hắn lau đi đáy mắt ướŧ áŧ, trong cổ họng một trận can thiệp khó chịu.
Hắn khổ cười rộ lên, nắm chặt tay cô đang dán ở trên mặt mình, đối với cô mà hứa hẹn, "Được, về sau, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em , anh sẽ không ở cùng Vãn Tịch , anh chỉ yêu em, đời này chỉ yêu một mình em!"
Hắn thân thủ đi qua sửa sang lại thái dương của cô có mấy sợi tóc hỗn độn, nghẹn ngào ra tiếng, "Nhưng mà, em cũng phải đồng ý với anh, đừng nữa theo anh náo loạn, chuyện trước đây, cũng qua rồi, chúng ta hiện tại, về sau, đều tốt, được không?"
Tay hắn dừng lại trên khuôn mặt non mịn của cô, rốt cuộc luyến tiếc dời.
Tựa hồ cảm giác trên mặt truyền đến một trận lạnh như băng, bên tai lại linh vụn vặt toái nghe được một ít thanh âm, Duẫn Nặc mở to mắt tỉnh dậy.
Nhưng mà, tỉnh lại lại thấy khuôn mặt của Tần Mạc, dán tại trên mặt hắn, cô theo bản năng lùi ra xa.
"Anh...!anh đến đây lúc nào?"
Cô đột nhiên tỉnh dậy, làm cho hắn có chút bất ngờ, nhanh chóng lau nước mắt, lại quay đầu nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cô.
"Em sợ anh sao?"
Cô nhíu mày, nhìn lông mi của hắn có chút ươn ướt, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn vừa rồi đã làm cái gì mà đến nỗi phải rơi nước mắt?
Duẫn Nặc không tin, người đàn ông này mà lại khóc ư? Nhanh chóng đập bỏ ý niệm ảo tưởng đó trong đầu.
Cô ngẩng đầu hỏi hắn: "Chúng ta hiện tại có thể đi ra ngoài không?"
Tần Mạc lại khôi phục lại bộ dáng bình thường nhìn cô cười cười: "Em nghĩ cứ như vậy là được đi ra ngoài?"
Cô nhíu mày nhìn hắn, một bộ dạng đầy điềm đạm đáng yêu.
"Anh không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần tôi đáp ứng anh, anh sẽ mang tôi ra ngoài."
Nghĩ đến lúc cô nhiệt tình, Tần Mạc cười cười, vuốt cái trán đang cau có của cô.
"Em đã nghĩ như vậy thì, đứng lên, anh mang em ra ngoài."
Cô đột nhiên vui sướng kích động, tay chân luống cuống mặc quần áo.
Nhìn cô như là một chú chim nhỏ ngày thường bị nhốt giờ đây được tự do, hắn không thể không cười được.
Nhìn bóng dáng của Duẫn Nặc: "Anh hai em có đến tìm anh."
Duẫn Nặc ngừng lại động tác quay đầu nhìn hắn: "Anh ấy giờ đang ở đâu?"
Hắn cười đáp: "Anh ta đến mang đơn ly hôn của em và anh."
Duẫn Nặc cau có nhìn Tần mạc tựa hồ như muốn hỏi hắn , hắn đồng ý sao?
Hắn lơ đễnh đi tới giúp cô mặc quần áo.
"Anh cảm thấy hai chúng ta hiện tại tình cảm rất tốt, sao lại ly hôn được, em nói sao đây?"
Duẫn Nặc theo bản năng đẩy hắn ra: "Đấy là cảm giác của anh thôi."
"Vậy? Em vẫn muốn ly hôn?"
Duẫn Nặc trừng mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Mạc lại cười rộ lên.
"Em muốn ly hôn, như vậy thì ở trong nhà