Tần Mạc mua một đóa hoa bách hợp, cầm vào trong nhà đưa cho người làm, phân phó bà ta cắm vào bình hoa, rồi đi vào phòng của Duẫn Nặc.
Người làm nhận lấy đóa bách hợp nhìn hắn cười cười rồi chạy thật nhanh đi chuẩn bị.
Không nghĩ tới, Tần tiên sinh hằng ngày lạnh lùng như vậy lại cũng có có thể tình cảm đến thế.
Tần Mạc cất áo khoác và cà vạt rồi trực tiếp đi lên lầu gặp Duẫn Nặc.
Bước vào phòng lần này hắn thấy không phải cô đang ngủ mà là đang ngồi trên giường ngẩn người.
Nghe được tiếng mở cửa, Duẫn Nặc quay đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mạc đôi mắt cô lại trầm xuống, u ám một màu.
Xoay người lại, ngay cả nhìn cũng lười đối với hắn.
Hắn đi tới, đứng trước cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô.
"Như thế nào? Vẫn còn tức giận sao?"
Duẫn Nặc gỡ tay hắn ra, hai mắt đầy hận ý nhìn hắn: "Anh rốt cục muốn gì? Muốn như thế nào mới bằng lòng thả tôi đi?"
Tần Mạc nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời."
"Tôi như thế này còn không nghe lời anh hay sao? Anh muốn tôi cùng anh, tôi đã làm, nhưng còn anh thì sao, anh lật lọng, loại người như anh còn có lòng tự trọng không vậy? Đúng là trước đây tối mắt bị mù nên mới nhìn anh."
Nhìn cô tức giận như vậy, thật sự trong lòng Tần Mạc có chút khó chịu khổ sở.
Nhưng tất cả chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Hắn lại nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn: "Thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài chơi."
Cô không tin lời hắn nói, tất cả những gì hắn nói đều là rác rưởi không đáng tin, nên vẫn im lặng ngồi bất động.
Tần Mạc nâng mi nhìn cô: "Thế nào đây? Không muốn ra ngoài sao?"
Ấy vậy mà Duẫn Nặc vẫn ngồi bất động.
Tần Mạc cười khẽ, đứng dậy: "Vậy quên đi! Anh một mình đi ra ngoài vậy."
Cảm thấy hắn đang thật sự đi, Duãn Nặc không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn: "Anh thật sự cho tôi ra ngoài sao?"
Tần Mạc dừng lại, cười khẽ: "Em có 3 phút để thay đồ đấy."
Nói xong, trực tiếp đi ra phòng.
Nghe vậy, Duẫn Nặc chạy thật nhanh đi tìm quần áo, không đến 3 phút, cô đã chạy xuống lầu, nhưng không có thấy hắn, định là sẽ chuồn luôn qua cửa, tự mình đi.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới đi đến cánh cửa thôi đã bắt gặp hai người đàn ông cao lớn ở ngoài cửa, ý tưởng trốn thoát xem ra cũng tan tành mây khói.
Phía sau vọng lên tiếng nói: "Vội vã đi như vậy làm cái gì?"
Cô quay đầu, trừng mắt nhìn hắn sau đó lại xám xịt tiêu sái trở lại.
Tần Mạc cất điện thoại đưa tay ý bảo Duẫn Nặc cầm tay hắn, cô đứng bất động, cặp mắt xinh đẹp lúc nào cũng chứa hận ý oán hận nhìn Tần Mạc.
Vùng vằng đi trước, nhưng hắn đã một phen ôm chầm lấy cô ra khỏi nhà.
Cô thấy mình được ra khỏi nhà vui mừng đến nỗi chả thèm quan tâm đến việc hắn đang ôm chặt mình như vậy.
Rốt cục cũng ra đến cửa, hắn lịch thiệp mở cửa xe mời cô lên.
Duẫn Nặc không lúc nào không nghĩ kế để trốn chạy.
Vừa muốn lên xe thì cô đã dùng hết cả khí lực của mình đẩy hắn ra rồi bỏ chạy chối chết.
Tần Mạc bị cô đẩy, cả người tựa vào thân xe, nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nếu em muốn Lục Vân Kỳ cứ thế chết trong bệnh viện thì em cứ chạy đi."
Biết rõ cô rất quan tâm đến Lục Vân Kỳ đang ở bệnh viện nên Tần Mạc đã lôi anh ta ra để uy hϊếp cô.
Quả nhiên, nghe được lời nói của hắn, Duẫn Nặc cũng dừng lại bước chân của mình.
Cô thật sự rất lo lắng cho anh cả của mình, cũng không biết anh hai đã đi đâu? Có đến tìm cô hay không?
Đang bâng quơ suy nghĩ thì có tiếng nói của người đàn ông phía sau truyền tới: "Mau quay lại đi, anh đang vội."
Duẫn Nặc đứng bất động, rốt cuộc muốn chạy là điều không thể, vì anh cả không nên chỉ ích kỷ nghĩ cho chính mình.
Cô do dự...
Không nghĩ tới, Tần Mạc đã lái xe tới, ở bên người cô dừng xe lại: "Lên xe đi, ngoan nghe lời anh, anh sẽ không bạc đãi em!"
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải lên xe ngồi ở vị trí phụ lái thở hổn hển.
Tần Mạc nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không nói nên lời lại đáng yêu mê người, hắn không nhịn được mà đưa tay nhéo má cô một cái: "Như thế này đi, em theo anh dự một bữa tiệc, xong việc anh sẽ đưa em đi bệnh viện gặp anh trai."
Duẫn Nặc kinh ngạc nhìn hắn: "Thật sao?"
Tần Mạc nhún vai: "Lời nói của anh không đáng tin vậy sao?"
Duẫn Nặc chu miệng: "Trong lòng anh biết rõ mà."
Hắn lại chăm chú lái xe, không có trả lời cô.
Xe rất nhanh dừng lại ở một tòa nhà cao cấp xa hoa, Tần Mạc ý bảo Duẫn Nặc xuống xe: "Đi thôi.
Trước làm lại tóc rồi còn đổi lễ phục."
Duẫn Nặc biết, xã hội thượng lưu khi tham gia tiệc đều phải quần áo lễ phục chỉnh trang khi tham dự.
Cô không phải là chưa bao giờ tham dự loại tiệc kiểu này, tuy bản thân không tình nguyện đi, nhưng dù sao cũng phải nghe lời hắn, xuống xe đi theo hắn vào salon cao cấp.
Tần Mạc kéo cô vào trong, chủ salon đã chạy nhanh tới đón tiếp: "Tần tổng, có gì cần phân phó ạ?"
Tần Mạc đi qua, rồi ngồi xuống tựa vào sofa hai chân bắt chéo, ý tứ bảo bà chủ: "Giúp cô ấy chỉnh trang một chút."
Ông chủ vừa nghe rồi phân phó người làm, nhanh ý chạy đến chỗ cô: "Tiểu thư, mời cô đi bên này."
Duẫn Nặc cõi lòng đầy hồ nghi tiêu sái đi qua, vừa đi vừa hỏi ông chủ: "anh biết người đàn ông kia sao?"
Ông chủ cười cười hỏi lại: "Tiểu thư đang hỏi người đàn ông nào cơ?"
"Tần mạc!"
"À, Tần tổng sao? Ai mà không biết cơ chứ? Tiểu thư, cô chắc hẳn là Lục Duẫn Nặc tiểu thư?"
Duẫn Nặc mặt trắng bệch ngạc nhiên: "Bà làm sao biết được?"
Bà chủ ý bảo cô ngồi xuống, tự tay làm tóc cho cô.
Vừa làm vừa nói: "Tiểu thư so với trước kia chẳng khác gì ngôi sao nổi tiếng ngày ngày xuất hiện trên mặt báo."
Duẫn Nặc ủ rũ.
Có khoa trương quá