Huy đang chăm chú lái xe, nhưng loa điện thoại của cô khá to nên cậu ta vẫn nghe được loáng thoáng vài ba câu của người bên kia đầu dây.
Đợi cô tắt máy, cậu ta thở dài nói:
“Chị nên chặn số điện thoại của cô ta đi, tránh bị làm phiền.
Đáng ra những chuyện thế này anh trai tôi nên xử lý mới phải, lại để mấy loại vớ vẩn đó gọi tới cho chị.
Xem ra… anh trai đó của tôi làm chồng cũng chưa được tận tâm lắm nhỉ?”
Đang nằm trong túi ở ghế sau, Kem kêu “meo… meo…” vài tiếng như phụ họa lời cậu ta.
Sau khi tắt máy, cô cầm điện thoại trong tay chứ không cất vào túi nữa.
Thấy cậu ta đột ngột lên tiếng thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cậu ta thức thời ngậm miệng, không muốn khiến cô khó chịu.
Khoang xe nhỏ hẹp chỉ còn bé mèo con là vẫn đang miệt mài meo meo.
Cho tới khi điện thoại của cô lần nữa rung chuông.
Theo phản xạ tự nhiên, Huy liếc nhìn điện thoại cô đang cầm trên tay, thấy không phải là số máy vừa rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Chính cậu ta cũng không chú ý tới hành động có phần khó hiểu này của mình.
“Tớ đây.
Đại tiểu thư hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ thế?”
Người gọi đến là Hồng.
Kể từ khi Hồng bị Đức kéo ra khỏi nhà cô đến giờ, cô ấy giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Khó có được cô gái sôi nổi vui tươi như cô ấy lại không chơi bời cũng không lượn lờ trước mặt người bạn thân là cô.
Hôm nay gọi điện tới, không biết lại định bày trò gì đây.
“Thanh Tâm yêu thương của tớ.”
Âm cuối kéo dài giống như không tự chủ được làm nũng với bạn thân.
Giọng điệu quen thuộc này, chắc lại muốn rủ cô đi đâu đó.
“Có chuyện mau nói, không có chuyện bãi triều.”
Hồng cũng không làm mất thời gian thêm nữa, nói ngay vào chủ đề chính.
“Cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn đi, tớ mời.”
Trước giờ cô ít khi từ chối Hồng, hôm nay rảnh rỗi lại càng không có lý do gì để từ chối hẹn hò với bạn thân cả.
Nhưng nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, đang trên đường đưa mèo về nhà, cũng không thể ngay lập tức quay đầu xách mèo cùng đi được, nên đành bảo cô ấy đợi thêm một chút.
“Tớ thì rảnh, nhưng có lẽ cậu phải đợi lâu đấy.
Tớ vừa mới đưa Kem đến bệnh viện kiểm tra một chút, đang trên đường đi về.
Đợi tớ đưa Kem về nhà rồi đi tìm cậu nhé.”
Tất nhiên Hồng đồng ý một trăm phần trăm với lời này của cô.
Nhận được sự đồng ý của bạn thân, cô quay sang bảo Huy:
“Bạn thân của tôi.
Cậu đưa tôi về nhà rồi trở về cẩn thận.
Hôm nay không mời cậu vào uống nước được rồi, ngại quá.”
Ngoài dự đoán của cô, cậu ta chỉ cười cười, ngỏ ý đã tiễn Phật thì tiễn tới tận Tây Thiên, đã giúp người thì sẽ giúp đến cùng.
“Tôi về rồi thì chị lại phải bắt taxi đến đó à? Đâu cần phiền toái như vậy.
Đằng nào tôi cũng đang rảnh rỗi, để tôi đưa chị đi luôn.
Đừng từ chối, bỏ qua quan hệ chị dâu – em chồng, thì tốt xấu gì chúng ta cũng miễn cưỡng có thể tính là bạn bè chứ.”
Ngẫm lại thấy cậu ta nói cũng đúng, có người tình nguyện cống hiến sức lực thì còn gì bằng, nhưng cô vẫn hơi băn khoăn một chút.
“Vậy thì làm phiền cậu quá…”
Chưa dứt lời cậu ta đã lắc đầu, khẳng định:
“Không phiền chút nào hết.”
Đã nói đến vậy rồi, còn từ chối ý tốt nữa tức là không coi cậu ta là bạn bè.
Cô đành phải đồng ý vậy.
Ôm mèo con thả xuống phòng riêng của nó, cô nhanh chân bước xuống dưới, tránh để người ta đã mất công đưa đón mình lại còn phải chờ lâu.
“Chị đã chuẩn bị xong rồi à? Chúng ta đi thôi.”
Cô gật đầu với cậu ta, hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe.
Cậu ta có vẻ đặc biệt thích chiếc xe thể thao màu đỏ này, cô gặp mười lần thì có tới bảy tám lần cậu ta đang lái nó.
“Cậu có vẻ thích chiếc xe này nhỉ?”
Đáp lại cô là điệu cười ngả ngớn vô cùng quen thuộc, và mấy lời nói hươu nói vượn của em chồng.
“Đẹp mà đúng không? Đúng là tôi thích nó thật, thứ nhất là vì tôi mệnh hỏa, hợp màu đỏ.
Thứ hai là… Chị không cảm thấy chiếc xe này đặc biệt show off sao? Vừa đỏ vừa sáng đi lại còn nhanh nữa.”
Cô bĩu môi, biết trước cậu ta sẽ chẳng trả lời được câu nào nghiêm chỉnh.
Tới trước cửa nhà hàng, cậu ta lại tỏ ra phong độ thân sĩ vòng qua xe mở cửa, mời người đẹp đi ra ngoài.
Cô cười cười cảm ơn cậu ta, chờ tới khi chiếc xe đỏ rực đi khỏi mới quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của cô bạn thân.
“Soái ca nào đây? Nhìn dáng người thôi đã thấy đẹp trai rồi, lại còn galant nữa.
Xe cũng đẹp.
Cậu làm thế nào quen biết được nhiều người xịn thế?”
Bật cười, cô giơ tay gõ gõ đầu bạn thân.
“Thật không biết trong cái đầu nhỏ này của cậu chứa những thứ gì.
Cậu ta là em trai của chồng tớ, người ta còn phải gọi tớ một tiếng chị dâu đấy.
Đừng có nghĩ lung tung.”
Bạn thân của cô chưa đánh đã lui, lựa chọn thỏa hiệp.
“Không nghĩ lung tung không nghĩ lung tung.
Mau vào trong thôi.”
Hai cô gái cùng đi vào trong nhà hàng.
Chọn đồ xong xuôi, trong thời gian đợi lên món, như thường lệ tán gẫu với nhau về những chuyện vô thưởng vô phạt.
Nhưng cô nhớ hôm nay Hồng hay ngập ngừng như có gì khó nói.
“Cậu có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng ấp úng lấp lửng nữa.”
Cuối cùng sau khi bạn thân liên tục phân tích lợi hại đúng sai, Hồng mới nói với cô chuyện đang khiến mình đau đầu.
“Là thế này, mấy hôm nay bức bối quá, tớ không biết làm thế nào cho đỡ ức chế, nên mới hẹn bạn đi chơi.
Là một bạn nam, nhưng con sói bự kia phát hiện ra…”
Hồng chưa dứt lời, cô đã đưa tay ngăn lại.
“Khoan đã, con sói bự kia là ai?”
Đổi lại là ánh