Đột nhiên thấy bạn thân im lặng nhìn chằm chằm về một phía, Hồng lay vai cô, hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Bên đó có cái gì à? Tự nhiên cậu nhìn sang đó.”
Với thị lực của Hồng, đương nhiên cũng nhìn thấy bên đó có hai người đang đứng, nhưng cô không giống như Tâm, không quen thuộc với người nhà họ Lục, nên nhất thời chưa nhận ra được.
Tâm gật đầu, cũng biết mình đột nhiên nhìn chằm chằm sẽ khiến người khác chú ý, nên thu hồi ánh mắt, quay lại trả lời bạn thân:
“Có hai người cậu nhìn thấy không? Một nam một nữ.
Người đàn ông thì tớ không biết, nhưng người phụ nữ đó là người quen.”
Nhìn sắc mặt của cô, “người quen” này có lẽ thân phận khá đặc thù.
Hồng thấy cô chưa nói hết cũng không thúc giục.
Cô ngừng lời giây lát rồi nói tiếp:
“Là mẹ kế của Hoàng, theo vai vế, tớ cũng phải gọi bà ta một tiếng mẹ chồng.
Chỉ có điều… không hiểu sao bà ta lại ở đây, bên cạnh một người đàn ông, dáng vẻ lại còn…”
Cô không nói tiếp, nhưng Hồng đã ngay lập tức tiếp lời:
“Lại còn thân mật như vậy.
Chẳng phải tự nhiên mà một than một nữ dắt nhau tới công viên chơi đâu, chắc chắn là có vấn đề.
Nhìn cách hai người ờ chung, thì có vẻ như là đang dan díu với nhau.”
Biểu hiện quá rõ ràng, nên bất kì ai nhìn thấy cũng sẽ có kết luận như vậy.
Hồng vừa nói vừa liếc nhìn sang phía đó, lôi điện thoại trong túi ra, chỉnh âm lượng của camera, nhân lúc hai người họ không chú ý giơ lên liên tiếp chụp mấy tấm.
“Cậu làm gì vậy?”
Hành động của Hồng khiến Tâm hơi nghi hoặc, trong mắt có thêm hai dấu hỏi chấm.
Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới Tâm, đối với Hồng thì quan hệ lại càng là bắn đại bác cũng không tới được.
Cô ấy còn giơ điện thoại lên chụp ảnh, ai không biết còn tưởng cô ấy có đam mê đặc biệt với những vụ bắt gian.
Chỉ thấy cô ấy xoa đầu cô, rồi cười cười làm ra vẻ thần bí.
“Cô gái ngốc, nếu cậu còn muốn sống yên ổn thì không thể không đề phòng người khác.
Nắm giữ nhược điểm của người ta trong tay, tương đương với tạo cho mình một cái đường lui thôi.
Bây giờ chưa dùng đến, nhưng biết đâu sau này sẽ có tác dụng quan trọng.”
Bề ngoài Hồng sáng sủa hoạt bát, giống như chẳng quan tâm thứ gì, nhưng dù sao cô ấy cũng từng nhìn thấy quá nhiều tranh đấu, suy nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ.
Quả thực nếu không phải Hồng nghĩ tới chuyện này, chính cô cũng chỉ coi như một nốt nhạc đệm nho nhỏ trong buổi đi chơi của hai cô bạn thân thôi.
“Ừm, cậu nói đúng.”
Thấy bạn thân gật đầu đồng ý với ý kiến của mình, Hồng lại lần nữa giơ tay xoa đầu cô.
Sau đó như nghĩ ra gì đó, kéo tay bạn thân đi về phía cổng công viên.
“Chúng ta nhìn thấy họ, thì có thể họ cũng nhìn thấy chúng ta.
Khoảng cách gần như vậy, cẩn thận là hơn.”
Cô lại lần nữa thấy Hồng nói rất đúng.
Ở đây nếu có người làm sai, thì chỉ có thể là bà Phương mẹ kế của chồng cô.
Nhưng nếu bà ta biết được cô đã chứng kiến chuyện sai trái của bà ta, nhất định sẽ dùng thủ đoạn để làm gì đó.
Những người như bà ta có quá nhiều mưu hèn kế bẩn, cô vẫn nên cẩn thận là hơn.
Tốt nhất là không để bà ta phát hiện ra sự có mặt của mình.
“Hôm nay cảm ơn cậu.”
Một câu cảm ơn không đầu không đuôi, nhưng Hồng vừa nghe đã biết bạn thân đang nói tới chuyện gì.
Đối với Hồng, làm bạn thân thì vốn nên đối xử tốt với nhau như vậy, cô ấy cười nói:
“Cảm ơn cái gì chứ, vớ vẩn quá.
Chỉ tiếc là đột nhiên gặp chuyện trên trời rơi xuống, không đi chơi tiếp được nữa thôi.”
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại.
Cũng nên đi làm việc rồi.
“Ừ, thôi hẹn dịp khác vậy.
Bây giờ tớ phải đến đài phát thanh rồi, cậu đi về cẩn thận nhé.”
Đáp lại cô là ánh mắt có phần khó hiểu của Hồng.
“Về cẩn thận cái gì mà về cẩn thận.
Cậu đến đài phát thanh thì để tớ đưa đi, đâu ra chuyện đi về để bạn thân tự mình bắt taxi đi làm chứ.”
Khỏi nói Hồng vô cùng nhiệt tình với bạn bè, nhất định không để ý tới lời từ chối của cô, lôi kéo cô lên xe cho bằng được.
Bạn thân đưa nhau đi làm là tình cảnh gì? Là đã đến nơi cần đến nhưng câu chuyện hai người nói với nhau vẫn còn chưa dứt nổi.
Vẫn là Hồng chủ động dừng lại, nếu tiếp tục nói chuyện thế này thì Tâm sẽ không vào làm việc được mất.
“Thôi nào đại tiểu thư của tớ, đi vào làm việc đi.
Tớ cũng nên đi về rồi.
Lần sau chúng ta lại hẹn hò tiếp.”
Lúc này Tâm mới giật mình nhận ra xe đã dừng lại trước cổng đài phát thanh nơi cô làm việc, liền chào tạm biệt bạn thân rồi xách túi đi vào trong.
Người trong xe cũng đợi cô đi vào rồi mới khởi động xe trở về nhà.
Công việc của cô vẫn chẳng khác gì so với mọi ngày, tan làm rất muộn.
Chỉ khác là hôm nay tan làm gần như cùng lúc với cô, còn có cô bạn vào đài cùng đợt là Hân.
“Thanh Tâm chuẩn bị về đấy à? Trùng hợp quá, chúng ta lại về cùng lúc rồi.
Lâu lắm rồi mới gặp cậu ở trong đài đấy.”
Vừa nhìn thấy cô, Hân đã nhiệt tình chào hỏi.
Quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, cô ấy là một trong số ít những người đứng về phía cô khi cô bị đồng nghiệp khác đặt điều nói xấu.
Cô cũng lên tiếng chào hỏi Hân:
“Ơ, chào cậu.
Trùng hợp thật, hôm nay có việc gì à? Mọi hôm giờ này cậu phải về từ sớm rồi mới phải.”
Hân gật đầu, nhắc tới công việc, khuôn mặt của cô ấy vừa vui vẻ lại trở nên nhăn nhó.
“Có một số việc cần sửa lại nên giờ mới xong.”
Đúng lúc này, có một giọng nữ vang lên.
Cũng là người quen, Phượng, dồng nghiệp trong đài, sở trường chính là chọc ngoáy người khác.
Cô ta nhìn Tâm không vừa mắt từ lâu lắm rồi, nhưng ít ra Tâm còn có năng lực, còn loại đã không có năng lực lại thích xun xoe như Hân, chính là loại người cô ta khinh thường.
Nên trong tối ngoài sáng, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ bắt nạt hoặc xỉa xói Hân.
“Nói như là cái việc cần sửa lại ấy không phải lỗi của cô ấy nhỉ? Làm việc có sai sót