Sáng ra vừa nhận được điện thoại đã vội vàng chạy tới bệnh viện, không nghĩ đến bây giờ chưa nhìn thấy người bệnh đã buộc phải ra về.
Gần đây mỗi lần tới bệnh viện, tính cả mấy lần tới thăm bố cô và lần này, khi rời đi cô đều cảm thấy mệt mỏi từ thể xác tới tâm hồn.
Mặt trời mùa này lên muộn, bây giờ mới bắt đầu hửng nắng.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng lúc nào cũng ấm áp và rực rỡ như thế, nhưng lòng người thì lại trở nên ủ dột.
“Cô gái nhỏ, cháu đi đâu?”
Cô giật mình sực tỉnh lại khỏi suy nghĩ mông lung, người vừa lên tiếng là bác tài xế taxi.
Bác già vừa khởi động xe vừa nhìn cô bằng ánh mắt hơi cảm thương.
Cô gái này chỉ tầm tuổi con gái bác, mặt mày buồn bã như vậy, lại đi từ bệnh viện ra, có thể là người nhà có chuyện rồi.
Trong đầu bác nảy sinh ngàn vạn suy tính khác nhau, xe đã khởi động một lúc vẫn chưa thấy cô nói địa điểm đến, nên mới lên tiếng hỏi.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Ra ngoại thành đi ạ.
Cháu nhớ ở ngoại thành có một đồng cỏ lau.
Bác cứ đưa cháu đến đó là được.”
Bác tài xế hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ lại, có thể tâm trạng cô không tốt muốn đến đó giải buồn nên cũng không lên tiếng hỏi.
Mà thực sự thì đúng là tâm trạng cô hiện tại không tốt, thậm chí là vô cùng bức bối.
“Sắp tới rồi cháu gái, cháu muốn xuống ở đây rồi đi bộ vào trong, hay bác đưa vào trong luôn? Còn có thể đi thêm một đoạn nữa.”
Từ cách đây khoảng trên dưới một cây số, ven đường đã lác đác thấy cỏ lau mọc thành bụi, càng đến gần lại càng dày hơn.
Đây đã được tính là rìa của đồng cỏ lau, nhưng đúng như bác già nói, còn có thể đi thêm một đoạn, có điều không có đường lát bê tông mà là thảm cỏ trên nền đất.
Cảnh sắc hoang sơ lâu ngày không tu sửa, lại có nhiều người lui tới, dần dần cỏ dại bị bánh xe nghiền qua, hình thành một đoạn đường ngắn.
“Bác cứ dừng ở đây đi ạ, cháu đi bộ vào được rồi.”
Cô quyết định đi bộ vào trong.
Vừa thanh toán tiền chuẩn bị xuống xe, đột ngột thấy bác già lên tiếng:
“Cô gái trẻ à, cháu còn trẻ lắm, tương lai còn dài, gặp chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra một chút.
Bác không biết cháu gặp chuyện gì, nhưng cháu nhìn xem, cỏ lau này kể cả có bị chặt tận gốc vẫn nảy lên mầm mới.
Cháu cũng có thể sống như vậy.”
Cô cười nói cảm ơn, ý tốt từ người xa lạ, không có một chút vụ lợi nào ngoài ý muốn khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Xe taxi vừa đi khỏi vài phút, tiếng động cơ, tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay sát sườn khiến người đang ngồi ngắm cảnh giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
Cô quay sang, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực, kiểu dáng đặc biệt quen mắt.
Không phải đến tận đây cũng tình cờ gặp cậu ta đấy chứ? Như vậy thì quá thần thông quảng đại rồi.
“Hey, người đẹp, trùng hợp quá.
Sao chị lại ở đây?”
Duyên phận giữa hai người làm cô cảm thấy không biết phải nói gì.
Cô chưa từng có mối quan hệ nào như vậy trước đây, tình cờ gặp mặt, ở bất kì đâu cũng tồn tại khả năng tình cờ gặp mặt.
“Thật sự quá trùng hợp, không biết còn tưởng cậu theo dõi tôi đấy.”
Huy tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai, khuôn mặt đẹp trai đầy bất đắc dĩ.
“Hết cách, tại chúng ta quá có duyên với nhau… Mà hình như tôi toàn xuất hiện lúc chị gặp rắc rối, hôm nay lại có chuyện gì à? Chị có sẵn lòng trải lòng với tôi không?”
Đương nhiên là cô không sẵn lòng nói với cậu ta tất cả mọi chuyện, nhưng chọn lựa từ ngữ nói một cách mịt mờ thì vẫn có thể.
Cô không phải kiểu người thích kêu ca khổ sở, nên lời nói ra cũng hết sức nhẹ nhàng.
“Gặp một số chuyện không vui, rõ ràng không làm sai nhưng vẫn bị chỉ trích, đại loại vậy.”
Huy kéo cô ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh rì, hướng mắt về phía cỏ lau rợp rạp, khung trời xa tít tắp.
Cậu ta cười cười:
“Người nhà họ Tô đúng không? Trên đời rất nhiều người như vậy, không thích nói đạo lý.
Nếu họ hiểu sai thì chị có thể giải thích được, nhưng nếu bản thân suy nghĩ và tư tưởng có vấn đề thì càng giải thích sẽ càng hỏng bét.
Người mà chị nói tới, tôi nghĩ là thuộc vế thứ hai.”
Đúng như lời cậu ta nói, mẹ của cô chính xác là càng giải thích mâu thuẫn lại càng nhiều.
Bà tuyệt đối không nghe tất cả những lý lẽ trái chiều, chỉ cam tâm tình nguyện tin tưởng suy nghĩ của chính mình mà thôi.
“Vậy phải làm thế nào?”
Đây mới là câu hỏi khó.
Huy nhàm chán bứt một cọng cỏ non lên nhấm nhấm, nói:
“Tùy theo chị muốn làm thế nào thôi.
Dù sao chị cũng không sai, sợ gì người khác nghĩ sai về chị.
Tôi cũng bị không ít người chửi mắng, vẫn có thể sống rất tốt, tức chết bọn họ.
Chị càng sống tốt, những người đó sẽ càng buồn bực.
Nhưng nếu chị buồn khổ đau lòng, vậy đúng ý họ rồi, họ sẽ hả hê vui sướng, từng bước ép chị, ăn thịt chị, ăn đến một mẩu xương cũng không chịu chừa lại.”
Không biết cậu ta từng có cuộc sống thế nào, mới có thể nói ra những câu như vậy.
Thật không giống lời mà thiếu gia ăn trắng mặc trơn của nhà họ Lục có thể nói ra.
Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh của cậu ta ở nhà họ Lục, có lẽ cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Cậu ta không phải người thừa kế, càng không phải con ruột của phu nhân chính quy nhà họ Lục, cha vứt bỏ như cỏ dại tự do sinh trưởng, mẹ lại coi như công cụ tranh đoạt gia sản.
Cuộc sống của cậu ta chắc hẳn đã từng vô cùng bức bối, mới có thể trưởng thành ra bộ dáng như hiện tại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh nhau hồi lâu, thỉnh thoảng trao đổi một vài suy nghĩ, chủ yếu vẫn là cậu ta muốn an ủi cô.
Tới khi thấy chân hơi mỏi, cậu ta mới hỏi:
“Tâm trạng chị tốt hơn chưa? Chúng ta đi về chứ?”
Cô gật gật đầu.
Cậu ta đứng dậy kéo tay cô lên, rồi đi ra xe.
“Lên xe đi, tôi đưa chị về nhà...”
Vẫn galant