Tâm lê từng bước chân nặng như đeo đá lên cầu thang.
Ý thức được chuyện hôm nay gặp bất trắc là do mình khiến cô cảm thấy bất lực.
Dường như mọi chuyện đang đi theo một hướng nào đó, nguy hiểm hơn rất nhiều, và cũng phức tạp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô.
“Chỉ trách mình suy nghĩ quá đơn giản.”
Cô chưa từng nghĩ tới hành động của mình sẽ có xung đột lợi ích với một ai đó, để họ phải làm những việc như vậy diệt mầm mống gây họa.
“Em đi đâu về vậy?”
Không chú ý tới người đang đứng ở đầu cầu thang, cô bị hắn bất ngờ lên tiếng dọa giật mình, theo phản xạ tự nhiên lùi về sau, nhưng lại quên mất là mình đang đi lên cầu thang.
Hắn lên tiếng hỏi, cũng không nghĩ rằng sẽ dọa cô như vậy, thấy người ngả ra sau, lảo đảo suýt ngã mới vội vàng kéo tay cô về.
Hai người đứng cách nhau chỉ một bậc thang, cứ như vậy ôm nhau.
Nói đúng hơn là hắn ôm cô, và cô bây giờ chỉ đứng tới ngực hắn thôi.
“Cẩn thận một chút.”
Cô nhàn nhạt nhìn hắn, không đáp lời.
Tại ai chứ? Nếu hắn không rảnh rỗi đứng đây rồi đột nhiên lên tiếng dọa người, cô cũng không suýt ngã như vậy.
Lần này thì đúng là hắn thật sự bị oan, ai nghĩ tới một người sống sờ sờ ở đây còn không lọt được vào tầm mắt của cô chứ.
“Em vừa đi đâu về? Người đưa em về là ai?”
Sự mỏi mệt đang choán hết tâm trí, lại còn nghe mấy lời như tra hỏi của hắn, cô khó chịu gắt lến:
“Không liên quan tới anh.
Tôi rất mệt, có gì nói sau đi.”
Rõ ràng vừa có một người nào đó đưa cô về, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực.
Chiếc xe này đã thành thương hiệu của Huy rồi, ngoài cậu ta ra, hắn không nghĩ ra ai thích màu đỏ như vậy nữa.
Nhưng cô lại không nói cho hắn biết sự thật, còn kêu mệt.
Chị dâu đi với em chồng, làm gì tới mức mệt mỏi, hắn không cản nổi bản thân suy nghĩ nhiều hơn một chút.
“Tôi nhìn thấy rồi, em lại đi cùng Huy đúng không? Rốt cuộc cậu ta có gì hấp dẫn em mà suốt ngày đi cùng cậu ta như thế?”
Hắn thừa nhận, hắn đang ghen.
Huy, em trai cùng cha khác mẹ của hắn, dựa vào cái gì mà có thể qua lại với cô nhiều hơn cả hắn cơ chứ?
Cô đưa tay lên bóp trán.
“Không có suốt ngày đi cùng ai, tôi và cậu ta tình cờ gặp nhau.”
Lời này chẳng khiến hắn an tâm hơn một chút nào.
So với hết lần này tới lần khác “tình cờ” gặp mặt, hắn càng tin vào “cố ý” hơn.
Có những người giỏi nhất là đem sự cố ý đặt bên dưới cái mác tình cờ.
“Em tránh xa cậu ta ra một chút.”
Cô đã nói là tình cờ gặp mặt, hắn còn muốn cô tránh xa như thế nào nữa? Không nghĩ tới, đến tận bây giờ hắn vẫn còn muôn quản chuyện của cô.
“Tránh xa? Là tránh như thế nào? Nhìn thấy cậu ta phải làm như không quen biết, hay là phải đi đường vòng? Anh bị điên, chứ tôi thì chưa.
Chẳng việc gì tôi phải làm theo ý anh cả.”
So ra thì đó là em trai của hắn, cô là chị dâu, tránh mặt em chồng là điều không thể.
Còn tình cờ gặp mặt, cô làm sao có thể điều khiển được bánh xe của số phận cơ chứ.
Nhưng mấy câu này vào tai hắn lại tự động phiên dịch thành cô có tình cảm với Huy, nên sẵn sàng vì cậu ta mà cãi cọ với hắn.
“Đó là em chồng cùa em, hai người giữ khoảng cách chị dâu em chồng cho tốt, đừng có lôi lôi kéo kéo hay suốt ngày đi cùng nhau là được.”
Cô sắp phát điên lên với tư tưởng vớ vẩn của hắn rồi, bước sang một bước định vòng qua hắn đi vào phòng.
Còn hắn đương nhiên không muốn cho cô đi khi câu chuyện chưa ngã ngũ, nên đưa tay kéo cô lại.
“Em nói cho rõ ràng đi.”
Chân mày cô vặn xoắn lại, nhíu chặt, đôi mắt nâu nhìn hắn lạnh tanh.
“Nói rõ ràng cái gì? Nói rõ ràng chuyện hôm nay người ta vì bảo vệ tôi nên bị bọn lưu manh đánh, cả người đầy vết thương à? Cậu ta còn có thể vì tôi mà làm như vậy, anh chẳng có tư cách gì bắt tôi cách xa cậu ta cả.”
Phải, hắn không có tư cách.
Vì lúc Huy che chở vợ hắn ra sau lưng, một mình đối chọi với đám lưu manh đầu đường xó chợ, thì hắn đang ở trong phòng bệnh, dịu dàng an ủi chị gái cô.
Nói cô và Huy không giữ khoảng cách, thì chính hắn thân thiết với chị gái của vợ, tính là gì đây?
“Bị lưu manh đánh? Rốt cuộc hôm nay hai người đã gặp chuyện gì? Em có sao không?”
Hắn rất lo lắng cho cô, cũng thầm hận bản thân mình không đủ quan tâm cô, đến việc cô gặp bất trắc còn không hề hay biết.
Nhân lúc hắn đang sửng sốt với tin tức mới vừa dung nạp vào não bộ, cô vòng qua người hắn, đi vào phòng ngủ.
Chốt cửa lại, cô nằm vật ra giường.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy một người không mấy thân thiết vì mình mà bị thương, lại bị một người đáng ra là thân thiết trách móc.
Còn về phần hắn, thấy cô vào phòng thi đứng ngoài cửa, do dự mãi không biết có nên mở cửa đi vào hay không.
Nhưng nghĩ lại, cô vừa gặp chuyện như vậy, lúc này có lẽ muốn ở một mình.
Hắn thở dài, đến công ty làm việc.
Chuyện cô và Huy gặp lưu manh, cô không nói rõ nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy kì quái.
Hai người đó đều không phải người hay gây họa, gặp phải lưu manh, còn bị đánh, hắn cảm thấy có điều gì đó mình chưa nghĩ tới.
Liền gọi trợ lý vào phòng làm việc.
“Phòng kế hoạch vừa trình lên dự án ngoại thành, sếp xem qua ạ.
Vừa rồi sếp gọi em đúng không ạ?”
Cậu trợ lý trẻ cầm theo một tập tài liệu, đặt xuống trước mặt hắn.
Hắn không vội vàng lật xem ngay mà bảo cậu ta:
“Hôm nay vợ tôi đi ra ngoài có gặp một vài chuyện không hay, tôi muốn cậu cho người điều tra, chuyện này do ai đứng sau màn.
Dám đụng vào người phụ nữ của