“Con định đi đâu vậy?”
Giọng của bà Vân vang lên phía sau hai người.
Tâm quay đầu lại, nhìn ánh mắt dán chặt vào Dương của mẹ mình, cô mới biết sự quan tâm đó không dành cho cô.
Dương cười với bà, sắc mặt hơi nhợt nhạt lại lộ ra vẻ yếu đuối xinh đẹp khiến người ta muốn quan tâm.
“Hai chị em con định tới bệnh viện thăm bố.
Con tính đi một mình, không làm phiền đến Tâm nhưng lại không biết cụ thể vị trí phòng bệnh ở đâu…”
Nở nụ cười trìu mến, bà tiến đến gần, vuốt tóc Dương.
“Vừa mới trở về chưa kịp nghỉ ngơi gì đã chạy tới bệnh viện thăm bố, anh ấy mà biết con có hiếu như vậy thì chắc là vui lắm đấy.
Muốn đi thì nhanh đi đi cho sớm sủa.
À, đợi một chút mẹ gọi tài xế đưa con đi.”
Là gọi tài xế đưa Dương đi, chứ không phải đưa hai người đi.
Tâm đứng đó nghe hai người trao đổi qua lại, cảm thấy mình trong ngôi nhà này chẳng khác nào người thừa.
Tất cả người thân, người quen, bao gồm cả bố mẹ cô, đều xoay quanh Dương.
Cuối cùng vẫn là Dương từ chối để tài xế đưa đi.
Hai người gọi một chiếc taxi tới bệnh viện.
“Lâu lắm rồi chị không gặp bố, mấy lần nghe nói phải cấp cứu chị lo lắm.
Hôm nay được gặp rồi…”
Thấy chị gái tâm trạng có vẻ hơi bất ổn, Tâm lặng lẽ đưa bàn tay ra phủ lên tay chị, lặng lẽ an ủi.
Mấy lần cô tới thăm, bố cô đều luôn miệng nhắc tới Dương, nên chắc chắn điều Dương lo lắng là thừa.
Dù sao thì tới cả mẹ cô, còn quan tâm lo lắng cho Dương đến thế.
Nói không ghen tị là nói dối, cô chưa từng chê trách Dương điều gì, nhưng cách đối xử bất công của cha mẹ, nhất là của mẹ, người đã sinh ra cô, khiến cô cảm thấy bà cho rằng đáng ra không nên sinh cô ra trên đời.
Chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện, Tâm quen cửa quen nẻo dẫn đầu đi vào, Dương cũng đi theo sau.
“Con gái của bố đã tới đấy à? Vào đây để bố xem nào, con gầy quá.”
Vừa nhìn thấy Dương xuất hiện ở đằng sau cô, bố cô đã vội vàng gọi con gái yêu.
Đôi mắt ông hình như vì quá xúc động mà hơi rơm rớm, giọng nói cũng kích động run rẩy hơn thường ngày.
Dương giống như đứa trẻ con lâu ngày xa bố, vội vàng chạy tới bên cạnh ông, chỉ hận không thể sà vào lòng ông tâm sự.
“Bố… con nhớ bố lắm.”
Sau đó là tiết mục bố con lâu ngày không gặp, cửu biệt trùng phùng.
Một lần nữa, cô lại cảm thấy mình chỉ là người thừa.
Vốn không hợp tính bố, cô cũng chẳng hi vọng ông sẽ đối xử với cô như với chị gái, chỉ cần ông không phát điện lên chửi rủa và đuổi cô đi là tốt rồi.
Hôm nay thì đúng là ông không đuổi người đi, nhưng cũng lại chỉ quan tâm để ý tới Dương mà coi cô như người vô hình vậy.
Cô lên tiếng chào hỏi, ông chỉ liếc mắt qua rồi lại làm ngơ, tiếp tục quay lại tâm sự với Dương.
“Về đến nhà rồi thì phải ăn uống cho tử tế, nhà mình mà, đừng để bản thân gầy gò như thế này, bố xót lắm.”
Bàn tay gầy gò xanh xao của người bệnh lâu ngày nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của con gái.
Dương cười dịu dàng, cầm tay bố.
“Vâng, con biết rồi mà bố.
Có khi chắng mấy chốc nữa con lại về nhà chồng, đến lúc đó phải nhờ em gái con chăm sóc bố mẹ rồi.”
Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị ta lại nhắc tới chuyện kết hôn.
Người ở đây đều biết, nếu chị ta kết hôn với một người nào đó vào lúc này, thì đối tượng chắc chắn là Hoàng.
Ông Triết cười với con gái, lại nhận ra lòng bàn tay của con có vết thương, liền vội vàng quan tâm hỏi han:
“Tay con làm sao thế này?”
Vẫn chẳng khác gì ngày trước, chỉ một vết xước nho nhỏ trên tay Dương cũng đủ để mọi người trong nhà lo sốt vó.
Trong lòng Tâm, nỗi đau không còn mơ hồ nữa mà như hóa thành thực thể, giống như một lưỡi dao nhọn đâm vào trái tim.
Đến từng nhịp thở cũng trở nên khó khăn và đau đớn.
Cô quyết định đi ra ngoài, để tiết mục tình cảm cha con rời xa tầm mắt của mình.
“Cô có sao không?”
Bước chân càng lúc càng nhanh, rồi đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, cô suýt nữa ngã xuống đất, may mắn có một người mặc blouse trắng vừa lúc tới gần kịp thời đỡ lấy cánh tay cô.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt như mất quá nhiều máu, suy nhược cơ thể nặng nề, người bác sĩ quan tâm hỏi cô có sao không.
Cô lắc đầu, đứng thẳng người dậy.
“Không sao, chắc tại mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ nên hơi mệt.
Cảm ơn anh nhé.”
Nói rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi không để lại quá nhiều ấn tượng trong lòng cả hai người.
Người bác sĩ nhìn theo bóng lưng của cô gái vội vàng rời đi, thở dài, bây giờ, người ta thường chẳng chịu quan tâm đến sức khỏe của mình, gặp mấy vấn đề nho nhỏ cũng chẳng chịu đến bệnh viện kiểm tra, rồi tới khi chuyện lớn xảy ra, mới “trăm sự nhờ bác sĩ” thì đã không có tác dụng gì.
Cô gái này rõ ràng sức khỏe có vấn đề, nhưng chính cô dường như chẳng mấy quan tâm.
Cô đã đi rồi, người bác sĩ cũng không chần chừ quá lâu mà tiếp tục công việc của mình.
Trên thẻ công tác của anh ta có hai chữ “Khoa Sản”.
“Cho em ra ngoại thành đi, địa chỉ này.”
Người tài xế taxi liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại của cô.
Một hồ nước khá đẹp ở ngoại thành, khu vực tương đối thưa người.
Gật đầu với khách hàng, anh ta biết chỗ đó.
“Được, anh biết địa chỉ này rồi, hồ Bán Nguyệt đúng không?”
Cô gật đầu, đúng là hồ Bán Nguyệt không sai, cô đã tới đó mấy lần, trong trí nhớ của cô thì đó là nơi duy nhất ít người qua lại, phù hợp với tâm trạng của cô lúc này.
Xuống xe, thanh toán tiền cho người tài xế, cô từng bước từng bước đi gần tới mép hồ.
Mặt hồ vẫn trong xanh và tĩnh lặng như thế, cảnh vật xung quanh vẫn hoang sơ như thế, nhưng trong mắt cô, tất cả đều là tiêu điều.
Đến tận bây giờ cô vẫn chẳng hiểu nổi tại sao cuộc đời lại tồn tại quá nhiều thất vọng và bất công như thế.
“Thật là làm cho con người ta muốn tự kết thúc cuộc sống của mình.”
Phải, kết thúc cuộc sống của mình.
Dường như cô đã quên mất mục đích ban đầu của mình khi tới đây, là muốn gột rửa phiền não, muốn xử lý tâm trạng không tốt của mình.
Suy nghĩ tự