“Chị thấy trong người thế nào rồi? Hôm nay tôi hoảng quá nên có nói mấy lời không hay, chị bỏ qua cho tôi nhé.”
Hiếm khi thấy Huy ăn nói khép nép như vậy, có lẽ là do nghĩ tới cô đang mang thai, tâm trạng bất ổn sẽ ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của đứa bé, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới sức khỏe của cô.
“Không phải lỗi của cậu, là lỗi của tôi.
Tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng, nếu như không phải là có cậu vừa vặn xuất hiện, thì bây giờ, hậu quả tôi không dám nghĩ tới nữa.”
Nhìn thần sắc cô khi nhận lỗi về mình, cậu ta cũng không biết nói gì thêm, cũng không nói với cô rằng mọi chuyện không phải trùng hợp, là cậu ta đi theo cô tới tận hồ nước đó, mới có thể kịp thời cứu người.
Cô cảm thấy có lỗi, với chính mình và với cả đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng.
Một sinh mạng nhỏ vô tội như vậy, nếu cứ thế mất đi, cô có dành cả đời cô độc để chuộc lỗi cũng chuộc không nổi.
May mà bé con này sức sống rất ngoan cường, mới ở lại bên cạnh cô.
“Nhưng có điều này, tôi muốn nhờ cậu giúp… Có được không?”
Muốn giữ lại đứa bé, để nó có thể bình an sinh ra, cô cần để ý tới nhiều thứ, suy tính kĩ càng.
Những việc này, muốn thực hiện, trước tiên phải giữ bí mật sự tồn tại của cái thai trong bụng.
“Chuyện gì, chị nói đi, giúp được tôi sẽ giúp.”
Huy ngồi trên ghế bên cạnh giường, gật đầu cổ vũ cô nói tiếp.
Cô cũng không ngập ngừng nữa, nói thẳng:
“Tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện này, tôi tạm thời không muốn cho ai biết mình đã mang thai.”
Nhìn thẳng vào mắt cô, dường như cậu ta thấy được quyết tâm chưa từng có.
“Bao gồm cả anh trai tôi?”
Cô gật đầu.
Thật ra người cô muốn giấu nhất chính là anh trai cậu ta.
Hắn đã từng ngóng đợi cô sinh một đứa con cho hắn, nhưng đó là trước khi Dương ra tù.
Bây giờ Dương đã trở lại, tất nhiên mọi thứ đều thay đổi, cuộc hôn nhân giữa hắn và cô có thể tan vỡ bất kì lúc nào.
“Tất nhiên là bao gồm cả anh ta.
Chúng tôi có lẽ sẽ ly hôn trong tương lai gần, để anh ta biết đến sự tồn tại của đứa bé sẽ gây ra nhiều vấn đề không cần thiết.”
Là người chứng kiến rất nhiều chuyện, từ đầu đến cuối Huy đều thấy anh trai mình không vô tâm vô tình với cô như hắn luôn thể hiện, mà trái lại, có lẽ đã có tình cảm với cô từ lâu.
“Chị chắc chứ?”
Đáp lại cậu ta là cái gật đầu khẳng định.
“Chắc chắn, tôi muốn con tôi được sinh ra và lớn lên một cách bình an, cho dù không có bố nó cũng không sao cả.
Tôi sẽ tự mình nuôi dạy nó.”
Không thể không nói, tình yêu của người mẹ là hết sức vĩ đại.
Lúc này cô mới biết, cô sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, cho dù có mệt mỏi, khó khăn đến đâu, vì con của mình.
Thấy cô chắc chắn như vậy, Huy cũng không tiện nói gì thêm.
Cậu ta gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của cô.
“Được, tôi sẽ giúp chị giữ kín chuyện này.”
Ở bệnh viện một đêm, sáng hôm sau cô ngồi trên chiếc xe đỏ rực của Huy, để cậu ta đưa về nhà.
“Chị cần phải cẩn thận hơn bình thường gấp mười lần, à không gấp một trăm lần.
Người xung quanh đều không biết chị mang thai, nên tự chị phải chăm sóc tốt bản thân…”
Xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, nhưng Huy vẫn không ngừng dông dài.
Cô cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, chỉ có người thật lòng quan tâm đến cô mới dông dài như vậy.
“Được rồi, được rồi, tôi tự biết rồi.
Không biết còn tưởng cậu là mẹ của tôi đấy.”
Vẫy tay tạm biệt cậu ta, cô đi vào trong nhà, thở phào nhẹ nhõm vì thấy trong nhà yên ắng không một bóng người.
Thay một chiếc váy suông thoải mái, có lẽ thời gian tới cô nên chăm mặc những loại trang phục không lộ bụng này hơn.
Tủ đồ này cũng tới lúc cần thay mới rồi.
“Cạch”, cửa phòng bật mở, người đi vào khiến cô hơi giật mình, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh tự nhiên.
Hoàng đi vào phòng, thấy cô ngồi trên giường thì rất tự nhiên hỏi han, giống như là những cặp vợ chồng bình thường khác.
“Đêm qua em không về nhà à? Đi đâu vậy? Có phải lại tới nhà Hồng không?”
Có vài lần cô không ở nhà vào ban đêm, là đi tới nhà Hồng, các mối quan hệ của cô rất ít, nên không khó để đoán ra.
Đang toát mồ hôi, não vận hành hết công suất để bịa ra một lời nói dối hợp lý, tránh cho hắn nghi ngờ, cô gật đầu ngay khi hắn cho cô một bậc thang để bước xuống.
“Tôi ra ngoài chơi, sau đó thấy muộn quá, sợ về nhà ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, nên qua đêm ở ngoài luôn.”
Dường như hắn cũng không hề nghi ngờ tính xác thực của lời cô nói, chỉ cho rằng cô vẫn còn khách khí với hắn, nên hướng về phía cô nở nụ cười.
“Lần sau có muộn rồi cũng cứ về nhà, không sao cả.
Qua đêm ở ngoài làm sao thoải mái được bằng ở trong nhà.”
Nghe hắn nói vậy, cô chỉ cảm thấy chua xót.
Ngôi nhà này sớm muộn cũng trở thành tổ ấm của hắn và người khác, sự thật bày ra trước mắt, làm sao cô có thể an tâm thoải mái hưởng thụ sự ấm áp mà nó mang lại được.
“Sớm hay muộn thì cũng phải quen thôi mà.
Chị gái tôi trở về rồi, anh đã nói chuyện với chị ấy chưa.”
Nói chuyện mà cô nhắc đến, đương nhiên là nói về chuyện tương lai của hai người họ, nói về chuyện về lại bên nhau.
Nhưng Hoàng lại hiểu nhầm ý của cô, cho rằng chỉ là đơn thuần nói chuyện bình thường, liền gật đầu.
“Nói rồi, tôi và cô ấy đã nói chuyện từ ngày đầu tiên cô ấy trở về, ở nhà họ Tô.
Không phải hôm đó em cũng có mặt sao?”
Thì ra họ đã nói chuyện với nhau từ sớm, chỉ có cô như một con ngốc ở đây một mình suy tính ngược xuôi.
Cô cúi đầu không hề ngẩng lên nhìn hắn, hạ quyết tâm nói:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Không khí lưu chuyển giữa hai người đông cứng lại, tâm trạng tốt đẹp của hắn bay biến sạch.
Hắn không hiểu tại