Khi Huy gọi điện cho Hoàng, hắn đang ở trong thang máy của khách sạn Melian, nhìn chằm chằm số tầng màu đỏ cam nhảy từ 1 lên đến 12.
Hắn có nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, nhưng trong lòng sốt ruột nên không rảnh nghe máy.
Hôm nay hắn vừa bước chân vào nhà thì nghe bác Hoa nói cô đã ra ngoài, còn kể rõ là tới phòng 1204 khách sạn Melian, có người nào đó hẹn gặp.
Hắn không biết ai là người hẹn gặp cô ở đó, nhưng vừa nghe thấy địa điểm gặp mặt liền biến sắc.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ đó là kí ức đáng sợ mà không một cô gái nào muốn phải nhớ lại.
“Cậu cũng đi ra ngoài luôn đấy à? Vừa mới về đến nhà.” Bác hỏi với theo nhưng hắn không hề để ý.
“Người trẻ bây giờ thật là… làm gì cũng vội vội vàng vàng.”
Hắn không rảnh để ý đến lời nói của bác, vì hắn đang vội vàng muốn tới khách sạn đó thật nhanh.
Nào ngờ vừa mở cửa căn phòng đó ra, lại nghe được một bí mật lớn.
Gọi là bí mật động trời cũng không quá.
Hắn liếc nhìn cô không tổn hao dù chỉ một sợi tóc đang nằm yên trên giường, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu em trai cùng cha khác mẹ đang ngồi bên cạnh.
“Cậu vừa nói cái gì? Hai người có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”
Huy cũng nhìn hắn, thở dài dò hỏi:
“Anh đã nghe thấy những gì rồi?”
Hắn ăn ngay nói thật:
“Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hiểu ý của cậu.
Có phải cô ấy đã… mang thai không? Đứa bé…”
Đáp lại hắn là cái gật đầu khẳng định từ Huy.
Hắn đã biết rồi, cậu ta cũng không nghĩ tới chuyện giấu diếm nữa.
“Đứa bé là con cùa anh, không cần nghi ngờ.”
Đương nhiên là hắn không hề nghi ngờ chút nào về huyết thống của đứa trẻ, nằm trong bụng cô thì chắc chắn là con của hắn, cô luôn luôn nằm dưới mí mắt hắn, làm sao có khả năng mang thai con của gã đàn ông khác được.
Việc hắn muốn hỏi, là đứa bé được mấy tháng rồi, cô và Huy đã biết chuyện từ bao giờ.
“Chuyện đó thì tôi biết.
Nhưng cậu đã biết về sự tồn tại của đứa bé từ bao giờ?”
Huy đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi chỉ biết trước anh một ngày thôi, còn tại sao cô ấy không nói cho anh biết, thì anh có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi tự mình hỏi.
Chồng cô ấy là anh đã tới rồi, tôi nghĩ ở đây không có chuyện của tôi nữa nhỉ?”
Kì thực còn rất nhiều điều hắn muốn hỏi cậu ta, nhưng nghĩ lại, thật sự không biết bắt đầu từ đâu nữa.
Chung quy vẫn là do hắn không làm tròn trách nhiệm của mình.
Là chồng của cô, đáng ra hắn phải là người đàn ông đầu tiên biết chuyện cô mang thai mới đúng.
Huy đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận giúp hai người khép cửa lại.
Khi Tâm tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô không tin nổi vào mắt mình.
Khung cảnh xung quanh… Phải rồi, cô đang nói chuyện với chị gái, rồi đột nhiên mất đi ý thức.
Tại sao khi tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là hắn?
“Sao anh lại ở đây?”
Huy vừa đi khỏi, hắn đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Thấy cô đã tỉnh, trong mắt hắn ánh lên sự vui mừng, nhưng ngay lập tức lại thay đổi sắc mặt khi nhớ tới chuyện cô giấu diếm.
“Tôi phải hỏi em câu đó mới đúng.
Tại sao em lại ở đây? Chuyện mang thai là như thế nào? Tôi lo lắng cho em biết bao nhiêu, em thì hay rồi, mang thai cũng không nói cho tôi biết một tiếng.
Nên nhớ tôi là bố của đứa bé, tôi có quyền được biết đến sự tồn tại của nó.”
Hắn cố tình trưng ra vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, giống như chẳng có chút tình cảm dư thừa nào đối với cô.
Thấy hắn như vậy, cô đã biết chuyện này không thể giấu được nữa.
“Mới từ hôm qua… Là tôi không muốn nói cho anh biết… Tôi sợ… chị Dương đã trở về rồi…”
Lời nói ngập ngừng ngắt quãng, cô khiến hắn không hiểu nổi trong cái đầu nho nhỏ của cô đang suy nghĩ điều gì.
Thực ra, khi hắn biết được điều cô giấu diếm, trong lòng cô chỉ có sợ hãi.
Cô sợ hắn không muốn đứa con này, sẽ bắt cô đi phá thai.
Dù sao thì bản chính đã trở lại, còn ai cần đứa con của kẻ thế thân như cô nữa.
“Em sợ cái gì chứ? Em là vợ hợp pháp của Lục Huy Hoàng tôi, con của chúng ta là con trong giá thú danh chính ngôn thuận.
Em mang thai là tin mừng, tại sao lại phải sợ? Hay kẻ nào uy hiếp gì em?”
Cô lắc đầu, làm sao cô có thể nói ra với hắn nỗi lo sợ của mình được.
“Đứa trẻ này… có thể giữ lại được không? Tôi không cần phí nuôi dưỡng hay gì khác, chỉ cần anh đồng ý để tôi giữ lại đứa bé thôi.”
Hắn nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Con của cô và hắn, làm sao có thể không giữ lại được chứ.
“Em nói linh tinh cái gì vậy? Tất nhiên là phải giữ lại rồi, không chỉ giữ lại, còn phải bảo vệ, chăm sóc thật tốt.
Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của chúng ta, tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con em, không để xảy ra chuyện bất trắc gì nữa cả.”
Cô lắc đầu:
“Không, tôi không cần anh bảo vệ như vậy, chỉ cần anh đừng bắt tôi bỏ đứa bé đi là tốt rồi.”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nếu nhìn kĩ sẽ thấy hơi run rẩy, và có một lớp mồ hôi mỏng dưới lòng bàn tay do hồi hộp.
“Chúng ta làm lành với nhau được không? Em đừng giận tôi nữa, đừng nhắc tới chuyện rời xa nữa.
Chúng ta đã có con rồi, hãy cho tôi một cơ hội được chăm sóc cho hai mẹ con em.”
Nghe người trong lòng nhắc tới chuyện làm lành,