Hoàng lẳng lặng ngắm nhìn người con gái mà hắn yêu thương, thầm tự hứa với lòng mình sẽ dùng hết khả năng để cho cô và con của hai người một tương lai tốt đẹp.
Những chuyện khó khăn nguy hiểm, hắn sẽ không bao giờ để cô phải đối mặt một mình thêm một lần nào nữa.
“Thơm thật đấy, chúng ta có thể trồng nhiều hơn không?”
Lời vừa nói khỏi miệng, cô đã nhận ra điều mình vừa nói không hề hợp lý chút nào.
“Chúng ta”, giữa cô và hắn, sau ba tháng nữa thì làm gì còn “chúng ta” nào nữa.
Hắn có đồng ý trồng thêm hoa nhài theo ý của cô thì cũng đã sao? Sớm muộn những cụm hoa nhài mà cô thích sẽ được thay thế bằng loại cây khác mà người khác thích.
Trái ngược với sự xoắn xuýt của cô, hắn lại có vẻ khá thoải mái, lập tức gật đầu đồng ý:
“Nếu em thích thì ngày mai, à không, hôm nay chúng ta có thể trồng luôn.
Bây giờ thì đi vào nhà thôi, nắng lên rồi, ở ngoài trời quá lâu không tốt cho sức khỏe của em.”
Đỡ cô đứng lên, rồi kéo tay đi vào trong nhà, hắn đối xử với cô như một thứ đồ sứ dễ vỡ.
Hết cách rồi, ai bảo cô là người hắn yêu, lại còn đang mang đứa con của hắn ở trong bụng chứ.
Trời đấy bao la, vợ đang mang thai là nhất.
Đợi cô yên vị trên ghế sofa, hắn rót cho cô một cốc nước ấm rồi mới hỏi:
“Sáng em ra ngoài đã kịp ăn gì chưa?”
Nhìn thấy cô lắc đầu, hắn tỏ vẻ “nằm trong dự liệu”, nhanh chóng đi vào bếp, mang ra lưng bát cháo.
Hồi sáng bác Hoa có nấu sẵn cháo cho hai người ăn sáng, nhưng hết người nọ đến người kia ra khỏi nhà nên kết quả là đến giờ nồi cháo vẫn còn nguyên.
Cũng may là như vậy, hắn mới có thứ để mang cho cô ngay lúc này.
Ghế sofa phòng khách trống không, hắn giật mình nhìn xung quanh nhà, tới khi nhìn thấy đôi giày hồi sáng cô đi vẫn đang ở trước cửa mới yên tâm.
Đoán chắc cô đã lên phòng nghỉ ngơi, hắn bưng bát cháo lên cầu thang.
“Em mệt lắm à?”
Đúng như dự đoán, cô đã lên đến phòng ngủ của hai người.
Nhìn căn phòng vẫn giống y hệt với lúc cô rời đi, mọi đồ đạc đều không hề suy chuyển, cô bất tri bất giác mỉm cười xoa lên bụng.
“Bé con, chúng ta đã về nhà rồi.”
Không biết bé con có cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho bé hay không, nhưng cô tin là có thể, nên cô vẫn thường xuyên xoa bụng, vỗ về, nói chuyện với bé con.
Cánh cửa gỗ bật mở, người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường giờ phút này lại hóa thân thành người đàn ông nội trợ trong gia đình.
Hắn cầm trên tay một bát cháo nhỏ, đặt xuống tủ đầu giường.
“Đặt xuống đi, cẩn thận nóng.”
Lời hắn nói ra đúng lúc cô cẩn thận từng li từng tí định bê bát lên tự mình ăn.
Đừng nói cô tự mình đa tình, một bát cháo mang lên tận đây, còn đặt ngay bên cạnh cô, nhất định là để cho cô rồi.
Đúng không nhỉ?
Cô đưa mắt nhìn hắn, không biết động tác tiếp theo của hắn là gì.
Chỉ thấy người đàn ông thân cao mét tám kéo một chiếc ghế tới gần giường, lần nữa cầm lấy bát cháo.
“Anh làm gì vậy?”
Hắn cẩn thận vạn phần xúc một thìa cháo nhỏ, kề sát lên miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên khóe môi cô.
“Đút cho em ăn chứ còn gì nữa.
Há miệng ra nào.”
Vừa vui sướng vừa quẫn bách lại vừa ngại ngùng để hắn xúc cho lưng bát cháo, đến khi hắn hỏi còn muốn ăn nữa không cô mới lắc đầu, lần nữa lên tiếng:
“Không cần nữa đâu, cảm ơn anh.”
Buông một tiếng thở dài, hắn đưa tay vuốt tóc cô.
“Ừm, cũng gần đến giờ ăn cơm rồi, không nên ăn quá nhiều cháo… Em và con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Muốn cái gì cứ nói cho tôi biết.
Thế nhé, nằm nghỉ một lúc đi, tôi phải đi xử lý công việc.”
Cô gật gật đầu, ừm một tiếng:
“Anh tới công ty sao?”
Hắn dịu dàng cười với cô, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không, để em ở nhà một mình làm sao tôi yên tâm được.
Tôi ở ngay phòng làm việc bên kia, có vấn đề gì em cũng có thể chạy sang đó, không có vấn đề gì mà muốn gặp tôi thì cũng có thể sang.
Tôi không khóa cửa, em vào lúc nào cũng được.”
Cô lần nữa gật đầu, ý bảo đã biết.
Sau khi hắn rời khỏi, căn phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Có vẻ như gần đây tâm thần cô quá căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, bỏ qua tất cả mọi thứ, nhắm mắt lại mơ màng ngủ.
Bên kia, hắn vừa nhận được tin vui nên lòng đầy nhiệt tình xử lý công việc, hiệu suất cũng cao hơn thường ngày.
Người đang gặp chuyện tốt làm gì cũng thuận lợi, chính là như hắn lúc này đây.
Xem xong một bản kế hoạch mới, kí tên, hắn vươn vai, nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa.
Bất tri bất giác, đã xử lý công việc cả tiếng đồng hồ rồi.
Không biết cô đang làm gì trong phòng, hắn định đứng lên, nhưng nghĩ nghĩ gì đó, lại ngồi xuống, gọi điện cho trợ lý.
“Alo sếp ạ?”
Hắn gật đầu, sau khi gật xong mới nhớ ra động tác của mình thật sự ngu ngốc, liền giả vờ ho một tiếng, nói với trợ lý:
“Khụ… cậu giúp tôi đặt nhà hàng, nơi nào món ăn thanh đạm tinh tế một chút, thời gian… ba mươi phút nữa đi, chỉ hai người thôi… Đúng, tôi và vợ tôi.”
Cúp điện thoại, trợ lý bên kia làm theo chỉ thị của sếp, ngẫm nghĩ: “Rõ ràng vợ chồng sếp rất yêu thương nhau, đã kết hôn hơn hai năm còn suốt ngày hẹn hò như hồi mới yêu.
Vậy mà đám báo lá cải vô đạo đức suốt ngày đưa tin họ bất hòa.”
Thuận tay tắt đi tab báo lá cải với dòng tiêu đề bắt mắt “Nghi vấn Lục Huy Hoàng và vợ quan hệ rạn nứt”,