Từ xa, Hoàng đã thấy bóng dáng mảnh mai của Tâm ở nơi hẹn trong bóng tối nhá nhem. Thấy cô đi đi lại lại, hẳn lắc đầu, nghĩ thầm ở lại xử lý công việc thêm vài phút thôi đã khiến cô đợi đến mức sốt ruột, thật thiếu kiên nhẫn. Nhưng đến gần hơn mới biết, điện thoại đang kề sát bên tai, cô đang nói chuyện với ai đó. Hẳn không biết người nói chuyện với cô là ai, nhưng trông điệu bộ cô có vẻ khá căng thẳng và lưỡng lự.Mái tóc hơi xoăn nhuộm màu nâu hạt dẻ khe khế bay lên trong làn gió đêm dịu dàng, làn váy thì chỉ khẽ động đậy một chút. Cô theo thói quen vừa nói chuyện điện thoại vừa di di mũi chân, lát sau lại quanh co đi đi lại lại. Thông thường, khi nói chuyện điện thoại với ai đó trong thời gian dài, người ta sẽ làm một số hành động kì quặc. Ví dụ như bứt lá cây, vẽ vòng tròn.Và cũng có không ít người giống như cô, di di mũi chân xuống đất, rồi đi lại loanh quanh.Lái xe đến gần, bước chân trong vô thức của cô làm hẳn giật mình. Suýt chút nữa hắn đã đâm vào cô rồi. Vội vàng phanh gấp, xe dừng lại ngay phía trước mặt cô. Hắn thở phào, cũng còn may là đến chỗ hẹn nên tốc độ xe không nhanh, mới có thể kịp thời xử lý dừng xe. Chỉ cần đi nhanh hơn một chút, hắn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả thế nào.Hình như cô đã bị tiếng động khi xe đột ngột dừng lại dọa sợ, liên tiếp lùi về sau mấy bước. Hắn ra khỏi xe, bực tức quát:"Cô làm cái trò gì vậy? Thấy xe lao đến cũng không biết đường tránh ra! Chán sống rồi, muốn đi tự sát cũng đừng có làm liên lụy đến người khác!"Bây giờ mới biết cô gái này lại không cẩn thận, để đầu óc trên mây như vậy. Nếu không phải là hắn mà là người khác, chưa chắc đã để ý đến cô mà phanh xe lại kịp thời. Chỉ thấy cô lắc lắc đầu, nói với hẳn:"Không sao."Hôm nay cô không đi giày cao gót, nên vừa rồi lùi ra sau vài bước cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, thấy cô thực sự vẫn hoàn hảo không bị mất cọng tóc nào, hẳn mới kéo lấy cổ tay cô, đi về phía хе."Lên xe."Cô giắng tay ra khỏi tay hắn. Hắn nhíu mày, lần nữa cầm lấy cổ tay cô. Phía sau hai người, đèn xe chói lòa cùng tiếng còi bim bim làm cả hai đều giật mình. Một người từ ghế phụ lái của một chiếc xe thò đầu ra, nói:"Hai người diễn phim truyền hình dài tập đấy à? Muốn lôi kéo xô đẩy gì thì dắt nhau về nhà đóng cửa lại diễn. Đừng có ở ngoài này đẩy qua đẩy lại, cản trở giao thông, gây tai nạn không ai chịu trách nhiệm."Nói rồi anh ta quay sang, bảo người lái cho xe chạy, chiếc xe lạ lùng biến mất trong màn đêm của thành phố, để lại hai người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Tâm định thần lại trước, cô nhân cơ hội này giật cổ tay ra khỏi tay Hoàng, giục hắn ta “Nhanh lên", rồi rất nhanh nhẹn tự mình mở cửa xe, bước vào, tự mình thắt dây an toàn. Hẳn thấy cô đã yên vị trong xe thì cũng không so đo, vòng qua phía cửa xe cạnh ghế lái, mở cửa ngồi vào, khởi động xe.Hai người ngồi ngay bên cạnh nhau nhưng mỗi người đều mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng, không ai nói với ai câu nào. Bầu không khí tiếp tục rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập."Nhưng còn hơn là cãi nhau", cô thầm nghĩ. Muốn phá tan sự im lặng đầy lúng túng, cô với tay, ấn phát nhạc. Trong xe lập tức vang lên giai điệu nhẹ nhàng của một bản tình ca nổi tiếng Endless love. Cô từng ngồi xe Hoàng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nhạc trong xe hẳn. Không ngờ gu âm nhạc của hắn cũng không quá tệ.Suốt quãng đường trở về nhà cũ của ông nội, hai người không nói với nhau câu nào. Chỉ có giai điệu nhẹ nhàng của bản tình ca bất hủ lặp đi lặp lại trong không gian chật hẹp. Cô có một ảo giác, rằng người ngồi bên cạnh thật sự là chồng cô, mà không phải người luôn luôn châm chọc, khiêu khích, cùng cô đối đầu gay gắt.Giờ cao điểm đã qua, đường đi vắng lặng khiến thời gian về nhà ông nhanh hơn dự kiến. Từ phía xa, đã thấy cánh cổng sắt lớn tạo hình hoa quen thuộc. Đi vào trong, tìm thấy một chỗ trống trong garage, Hoàng dừng xe lại. Hẳn buông một câu “Cô ngồi yên đấy" rồi xuống xe, vòng sang mở cửa, đưa tay ra trước mặt cô. Cử chỉ thân sĩ đáng lẽ ra không nên xuất hiện giữa hai người này, trong khi mối quan hệ không khác nước với lửa là mấy.Cô ngơ ngác không hiểu hành động của hắn là có ý gì. Hắn vẫn cố chấp đưa tay ra, nói:"Đưa tay đây. Lát nữa sẽ gặp ông."Nháy mắt, cô hiểu ra hắn đã muốn hợp tác với cô diễn một vở kịch gia đình hạnh phúc trước mặt ông. Cô đã biết đến đây sẽ phải tỏ ra ân ái, phần vì giúp ông nội yên tâm, phần vì không muốn cho người có ý đồ xấu nắm được nhược điểm, lại gây bất lợi cho sự nghiệp của hẳn. Hắn là chủ tịch tập đoàn, nhìn bề ngoài thì có chỗ dựa là ông nội, đã dễ dàng thâu tóm quyền hành trong tay. Nhưng người trẻ tuổi ngồi ở vị trí cao, nhất định sẽ có nhiều kẻ ghen ghét đố kị muốn đạp hắn xuống, thay thế hắn ngồi lên chiếc ghế đó.Cơ ngơi nhà họ Lục, nhìn thì có vẻ phát triển