Ông nội Hoàng tên thật là Lục Văn Phong, lúc còn nhỏ nhà nghèo chí lớn, một tay gây dựng cơ đồ. Ông có đầu óc nhanh nhạy, trí thông minh trời cho, lại luôn luôn ôn hòa nhã nhặn với mọi người xung quanh, nên sự nghiệp lên nhanh như diều gặp gió. Sau này đã có chút của ăn của để thì về quê hỏi cưới thanh mai trúc mã. Hai người sống với nhau hạnh phúc.Cũng vì tuổi nhỏ cơ cực, khi làm ăn nhận được sự giúp đỡ của nhiều người nên ông rất coi trọng tình nghĩa. Sau khi lớn tuổi, thấy con trai nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh liền dứt khoát giao cơ nghiệp vào tay con trai, trở về chăm hoa cắt cỏ, dưỡng lão sớm.Chiều nay, sau khi gửi tin nhắn cho cháu trai, thấy cháu trai không từ chối thì ông vui lắm. Cả buổi đứng ngồi không yên.Gần đến tối còn chạy vào nhà bếp ngó xem có món sườn xào chua ngọt mà hồi nhỏ cháu ông thích hay không, thấy nhà bếp làm xong sườn rồi mới yên tâm ra ngoài. Ông ngồi trong phòng khách uống trà nhưng cũng không yên vị được, cứ chốc chốc lại chạy ra ngoài ngó xem có ai vào nhà không. Lát sau, ông dứt khoát bê ghế ra cửa ngồi.Gió nhẹ hiu hiu, hương hoa nhài thoang thoảng, ngồi đợi người trở về,thật là thích ý.Đang ngồi ngoài cửa ngóng trông cháu trai đưa cháu dâu trở về, mặt ông nghệt ra khi thấy người bước vào cũng là hai người, nhưng không phải Hoàng và Tâm, mà là vợ hai của con trai ông, cùng với cháu nội thứ hai. Đợi hai người lễ phép chào hỏi xong, ông bỏ lại một câu “Cứ tự nhiên" rồi đi thẳng lên phòng nghỉ, dặn dò quản gia nếu thấy cháu trai và cháu dâu ông thì chạy lên báo một tiếng.Cô con dâu thứ hai này của ông tên Phương, cái gì cũng tốt, xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, giúp đỡ được chồng trong chuyện làm ăn, chỉ có điều dã tâm lớn quá. Ông không thích.Ông không thích mấy người ăn trong bát lại cứ thích ngó vào trong nồi, đã cho một miếng lại muốn lấy cả tảng.Vì thế nên ông cũng không ưa lây sang cả thằng cháu nhỏ Lục Tuấn Huy, nó được mẹ nó dạy dỗ, ai biết có giống mẹ nó, nhìn chằm chằm gia sản hay không. Con dâu thì không biết vô tình hay cố ý, thích chạy theo ông xum xoe nịnh nọt, vài ba bữa lại kéo cả mẹ cả con về nhà cũ ở.Quản gia thở dài, chạy vào bếp báo nhà bếp làm thêm cơm cho hai người mới trở về. Về phần hai mẹ con nhà kia, thì Huy trở về phòng sắp xếp đồ đạc, còn bà Phương ngồi uống trà trong phòng khách, nếu chỉ nhìn điệu bộ của bà ta và đống hàng hiệu khoác trên người thì cũng ra dáng quý phu nhân lắm.Nhác thấy bóng hai người đi vào, bà ta nguýt dài một tiếng, nghĩ bụng: biết ngay mà, cháu trai bảo bối dắt cháu dâu về, bảo sao lão bố chồng của bà ta lại chạy ra ngoài cửa ngóng như thế. Cùng là cháu trai mà đối xử với hai bên khác hẳn nhau, con trai bà ta có thua kém thẳng kia ở điểm nào đâu chứ?Tất nhiên, bà ta không bao giờ nghĩ vấn đề nằm ở mình. Chỉ nghĩ người khác thiên vị là người ta có lỗi. Con trai bà ta tuổi trẻ giỏi giang, chẳng có lý do gì mà từ bé đến lớn đều phải sống dưới cái bóng của anh cùng cha khác mẹ cả. Vậy nên bà ta luôn cố gắng động viên con học hành thành tài, sau này còn có cơ may tranh gia sản. May mà thằng bé cũng không phụ kỳ vọng.Bà ta ngồi uống trà trong phòng khách, nghiễm nhiên là tư thế của chủ nhà. Đợi người vào đến cửa cũng không thèm đứng lên, mà ngồi im, duy trì tư thế vắt chéo chân, vừa dung dung mỹ lệ vừa không mất đi vẻ kiểu cách lên tiếng:"Cậu cả nhà họ Lục đã biết đường về nhà rồi cơ đấy! Ui, ai đi cùng cậu cả đây? Không phải là cô tiểu thư nhà họ Tô sắp phá sản à? Cậu cả đi cùng vợ phải cẩn thận không dính điềm xui nhé, cậu đang gánh trên vai gia sản của cả dòng họ đấy!"Gần đến cửa nhà, Hoàng đã lần nữa nắm tay Tâm, mười ngón tay đan thật chặt vào nhau ấm áp, làm hai má Tâm nóng bừng. Đi vài bước vào phòng khách, Hoàng thấy bà mẹ kế ngồi đó thì định trực tiếp lướt qua, lên tầng trên tìm ông nội, nhưng bà ta đã vội vàng đứng lên, kéo tay Tâm:"Hừ, chẳng hiểu nhà họ Tô dạy dỗ kiểu gì, mà con dâu mới về nhà chồng xong đã mất hút không thấy mặt mũi đâu. Muốn gọi về ăn cơm còn phải mời năm lần bảy lượt mới chịu về. Về đến nhà, thấy mẹ chồng cũng không biết mở miệng ra chào hỏi, để mẹ phải lên tiếng trước, thì cả vợ cả chồng dắt tay nhau đi qua. Gia giáo nhà họ Tô hay thật."Tâm cắn môi, ấm ức nhưng không biết phải phản bác thế nào. Nếu là nơi khác, cô sẽ thẳng thắn, mạnh mẽ đáp trả.Nhưng đây là nhà cũ của nhà họ Lục, bà ta lại là vợ của bố Hoàng, theo vai vế đúng là cô phải gọi một tiếng “dì" hoặc "mẹ".Chuyện này là cô đã sai, nhưng khi bước vào Hoàng trực tiếp kéo tay đi làm cô không thể đứng lại được, muốn lễ nghĩa chu toàn cũng khó. Đành chờ xem thái độ của hắn với mẹ kế thế nào.Chỉ thấy Hoàng siết bàn tay cô càng chặt hơn, cô nhạy cảm nhận ra hắn đang không vui. Nhìn thẳng vào mắt bà Phương, hắn gắn từng chữ:"Ai cho phép bà nói chuyện bằng giọng đó? Bỏ tay ra!"Bà ta dường như hơi e dè với thái độ của