Sự săn sóc quan tâm trong mắt cô có phần thái quá vẫn tiếp diễn cho đến khi tới nhà hàng.
Hắn mở cửa xe cho cô, giúp cô thắt dây an toàn, đi thật chậm rãi, tới nơi lại giúp cô tháo dây an toàn, mở cửa xe để cô đi ra ngoài.
Tưởng rằng ra khỏi nhà, hắn sẽ bớt đi một chút, nhưng hắn vẫn đưa tay đỡ phía sau lưng cô, tư thế bảo vệ như đối đãi với một thứ đồ quý dễ vỡ nào đó.
“Anh không cần phải như vậy đâu.”
Quá quan tâm săn sóc hoàn toàn không giống với hắn thường ngày, cô cũng cảm thấy không quen lắm.
“Tôi chỉ muốn chăm sóc em thật tốt.”
Nghe hắn nói vậy, cô đã biết mình có từ chối hay phản đối cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thôi vậy, hắn muốn thì cứ để cho hắn làm.
Đam Mỹ Hay
“Em muốn ăn gì? Cứ chọn những thứ em thích đi, tôi thế nào cũng được.”
Một bữa cơm trôi qua hết sức nhẹ nhàng nếu không có sự chăm sóc khiến cô hơi áp lực từ hắn.
Nghĩ tới thời gian ba tháng tiếp theo vẫn phải sống trong cảnh này, cô lặng lẽ thở dài, thầm hận bản thân không cẩn thận để lộ ra sự tồn tại của đứa bé.
Thật sự vô cùng hoài niệm quãng thời gian trước đó, tuy hai người có tiếp xúc với nhau nhưng cũng chỉ ở mức độ vừa phải, không đến mức như thế này.
“Em ăn no chưa? Nếu được rồi thì đợi tôi đi thanh toán.”
Cô gật đầu, thấy hắn định đứng lên, lại đứng lên theo, nói:
“Cùng đi đi, anh khỏi phải mất công quay lại lần nữa.”
Nếu là hắn của ngày trước, kết thúc bữa cơm sẽ kệ cô muốn đi đâu làm gì tùy cô, nhưng hắn hiện tại chỉ hận không thể bắt cô cả ngày ngồi im một chỗ.
Nên mới có loại suy nghĩ để cô ở lại bàn ăn đợi hắn đi thanh toán trở về rồi cùng đi.
Nên ngồi thì ngồi, nên nằm thì nằm, không cần đứng thì tuyệt đối không đứng.
Đó là suy nghĩ của hắn về trạng thái hoạt động nên có của phụ nữ mang thai.
“Bên kia có con đường cạnh bờ sông.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, em có muốn ra đó đi dạo một lúc không?”
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Thời tiết hôm nay quả thực rất đẹp, gió nhẹ nhàng, không mưa không nắng.
“Được.”
Hắn thấy cô gật đầu thì lại mỉm cười dịu dàng, lần nữa đưa một tay ra đỡ sau lưng cô, tiến về phía con đường nhỏ cạnh bờ sồng.
Đi được vài bước, cô trộm liếc nhìn khuôn mặt hắn, hơi ngạc nhiên vì trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại là nụ cười có phần hơi… ngây ngô, giống như đứa trẻ đòi được kẹo vậy.
“Anh cười cái gì vậy?”
Nhìn hắn, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút hương vị ngọt ngào.
Hắn mím môi cười, đường nhìn dời xuống phần bụng vẫn đang bằng phẳng của cô.
“Tôi rất vui, cuối cùng chúng ta cũng có em bé rồi.
Không uổng công tôi cố gắng bao lâu nay.”
Hắn đã ngóng đợi đứa trẻ này quá lâu, quá lâu rồi, không chỉ vì nó là đứa con đầu tiên của hắn, rất có khả năng là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, mà còn là vì… đó là con của hắn và cô.
Thật kì diệu, bụng cô vẫn còn bằng phẳng như vậy, nhưng trong đó lại có một sinh mệnh mới lớn lên từng ngày, chẳng mấy chốc sẽ ra ngoài, rồi biết khóc, biết cười, biết nói chuyện.
Bé con chưa được sinh ra mà hắn đã thấy tình cha dâng tràn rồi, có lẽ đây chính là sức mạnh gắn kết của huyết thống.
“Anh có biết sáng nay người hẹn tôi tới khách sạn Melian là ai không?”
Đột nhiên cô chuyển chủ đề sang chuyện khác, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, có cảm giác cô đang muốn nói gì đó.
Cô tiếp tục nói: “Là chị Dương.
Chúng ta đã có con với nhau, đúng, không sai, nhưng anh định làm thế nào với chị Dương đây? Chị ấy đã chịu nhiều đau khổ lắm rồi.
Bao giờ chúng ta mới xử lý chuyện ly hôn để chị ấy có được hạnh phúc của mình, anh cũng được ở bên người mà anh luôn quan tâm.”
Hắn thở dài, lại là chuyện này.
Hắn chưa bao giờ khó chịu khi nhắc tới Dương như lúc này.
Trong lòng cô, hắn và Dương mới là một đôi trời sinh, nếu cô ở bên hắn, sẽ là người thứ ba xen vào tình cảm của chị gái và anh rể.
“Đừng nói vậy.
Hơn ai hết, tôi rất muốn cô ấy có được hạnh phúc của riêng mình, vì ít nhiều gì chúng tôi cũng từng có một đoạn đường đi cạnh bên nhau.
Nhưng hạnh phúc của cô ấy thì cô ấy phải tự mình tìm kiếm, đâu thể tìm trên người tôi được.”
Ý của hắn là gì? Cô có chút không hiểu, đôi mắt nâu sáng ngước lên nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp:
“Ý tôi là, tôi sẽ không đến với cô ấy.
Vợ của tôi chỉ có thể là em, Tô Thanh Tâm, cho dù là Tô Thùy Dương hay là Tô gì đó khác, tôi cũng không thể kết hôn với họ được.
Vì tôi chỉ chấp nhận một người vợ duy nhất là em, nhà họ Lục chúng tôi cũng chỉ chấp nhận một người con dâu là em thôi.
Nếu không phải là em, cũng tuyệt đối không thể là người khác.”
Lời nói của hắn hết sức khẩn thiết và chân thành, nhưng cô lại không dám tin tưởng.
Cô sợ mình sẽ ngây ngô tin tưởng vào tình cảm của hắn, để rồi lại lần nữa sai lầm, lỡ bước chân vào vực sâu không lối thoát.
Mười năm yêu hắn đã là quá đủ những đau khổ, đắng cay cho một cuộc đời.
Sau này cô không muốn yêu đương mãnh liệt như vậy nữa, chỉ mong có thể cùng con sống một cuộc đời bình dị an ổn.
Những yêu đương hận thù của hắn, cô không muốn tin, cũng không dám tin.
“Tin tưởng tôi một lần, được không?”
Hắn hướng về phía cô hỏi, nhưng hành động tiếp theo của cô đã thay cho câu trả lời.
Cô bước một bước nhỏ, cách xa khỏi hắn một chút.
Thở dài, hắn biết là cô đâu thể dễ dàng tin tưởng tình cảm của hắn như vậy.
Tuy hơi thất vọng nhưng phản ứng của cô cũng nằm trong dự kiến, nên hắn không nói gì thêm nữa, chỉ tiếp tục sóng vai với cô đi dạo thêm một lúc, rồi cùng trở về.
Trên đường về, hắn đột ngột dừng xe lại ven đường, bước xuống.
“Anh làm gì vậy?”
Hình như người vừa xuống xe không nghe thấy cô nói gì, hắn đang bận rộn trả giá với người bán