Đây là một tin tức lớn, đối với Dương thì không còn nghi ngờ gì nữa, là tin xấu, vô cùng xấu.
Giống như cả bầu trời mà chị ta cố gắng chống đỡ bấy lâu nay, chỉ vì chuyện cô mang thai mà ầm ầm sụp đổ.
“Thì ra là vì mang trong mình giọt máu của anh ấy, nên em mới tự coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Lục, không coi chị ra gì nữa đúng không?”
Tin này khiến cho chị ta bùng nổ, không thể kiểm soát nổi phản ứng của mình nữa rồi.
“Chị đừng như vậy, bình tĩnh nào.”
Giờ này mà bảo chị ta bình tĩnh, thật chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Chị ta tặng cho cô một cái lườm sắc lẻm.
“Bình tĩnh, em bảo chị phải bình tĩnh thế nào? Em vừa có danh vừa có lợi lại còn có chỗ dựa vững chắc thì đương nhiên có thể bình tĩnh.
Nhưng em cứ đợi đấy, muốn ngồi vững ở vị trí này thì hãy cầu mong đứa trẻ trong bụng em không có gì bất trắc đi.”
Chị ta nói cô sao cũng được, nhưng đụng đến con của cô, thì bản năng của người mẹ tuyệt đối không cho phép.
“Chị lại nói linh tinh cái gì vậy? Con em sinh ra em sẽ nuôi, đâu có xin của chị một cắc bạc nào mà chị rủa xả một đứa bé còn chưa kịp ra đời chứ.”
Dương đột nhiên nhìn hai người trước mặt rồi cười, nụ cười trống rỗng không hề có linh hồn.
“Chị khuyên em một câu, đừng có vọng tưởng dùng cái thai trong bụng để giữ anh ấy.
Người đàn ông này vô tâm lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bất kì ai.
Mấy năm trước anh ấy đã đối xử với con của chị thế nào thì giờ cũng sẽ đối xử với con của em như thế thôi.
Sẽ chẳng khác gì cả, cho dù nó có mất đi thì bố nó cũng sẽ không hề rơi một giọt nước mắt nào.”
Những lời nói lộn xộn của Dương chỉ khiến hắn cảm thấy phiền toái, vô cùng phiền toái, liền nhấn chuông gọi bảo vệ.
“Giúp tôi “mời” vị tiểu thư này đi ra ngoài, từ giờ đừng có tùy tiện cho người lạ vào nữa.”
Vì Dương từng là vị hôn thê của Hoàng, trong quá khứ giao tình hai nhà cũng không đến nỗi tệ, chị ta còn nói hiện tại hai người coi nhau là bạn tốt, nên bảo vệ và lễ tân mới không ngăn cản.
Chị ta một đường trót lọt đi lên tới tận phòng làm việc của hắn.
“Chỉ vì nó và đứa con trong bụng nó mà anh nỡ đối xử với em như vậy? Được, coi như em đã hiểu rõ sự tàn nhẫn của đàn ông các người.”
Hắn phiền muộn lắc đầu thở dài, lựa chọn quay mặt đi không nhìn chị ta nữa.
Càng nhìn lại càng phiền muộn.
Lúc này, bảo vệ mới lên tiếng:
“Mời cô đi ra ngoài cho.
Nếu không hợp tác chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Chị ta hừ một tiếng, căm ghét trừng mắt nhìn Tâm, rồi quay đầu gạt tay bảo vệ, đi ra ngoài.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến hai người chẳng còn tâm tình gì mà ăn uống hay trao đổi tình cảm gì nữa.
Đợi một lúc để chắc chắn rằng Dương đã rời khỏi, sẽ không chạm mặt lần nữa, Tâm đứng dậy, trở về nhà.
“Em về nhà trước đây.”
Hoàng nhẹ nhàng ôm cô một cái, rồi lại buông ra ngay.
“Đừng suy nghĩ nhiều, lại ảnh hưởng đến con.
Em chỉ cần biết trong lòng anh chỉ có em và con thôi là đủ.
Những chuyện lung tung bên ngoài để anh ra mặt giải quyết.”
Không muốn hắn lo lắng, cô gật đầu đồng ý.
Nhưng cả cô và hắn đều biết, không chủ động trêu chọc phiền phức không có nghĩa là sẽ không có phiền phức tìm tới cửa.
Dương đã về tới biệt thự nhà họ Tô.
Đi một chuyến tới gặp Hoàng làm cho tâm tình vốn tồi tệ của chị ta càng hỏng bét hơn nữa.
“Con gái đã về rồi đấy à? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”
Bà Vân mặc tạp dề đi ra từ bếp.
Không phải tự nhiên mà bà tự tin như vậy, vì trong suy nghĩ của bà, hay trong suy nghĩ của tất cả mọi người trong nhà họ Tô, bao gồm cả Dương, thì chỉ cần Dương ra mặt, tất cả vấn đề liên quan đến Hoàng đều sẽ được xử lý rất dễ dàng.
Có lẽ chuyện hôm qua chỉ là trong lúc nóng giận, hắn mới nói như vậy.
Qua một ngày đêm, hắn sẽ suy nghĩ lại rõ ràng xem người thực sự phù hợp làm Lục phu nhân là ai.
Nhưng đáng tiếc là tất cả họ đều đã sai rồi.
Tâm trạng nặng nề của Dương bùng nổ khi nghe câu hỏi đầy quan tâm của bà.
“Con gái? Con gái cái gì chứ? Tôi cũng đâu phải là con gái của bà, con gái ruột thịt của bà đang tay trong tay với người đáng ra là chồng tôi kia kìa.
Cướp chồng của chị gái, con gái bà cũng nhiều thủ đoạn lắm, đúng là được di truyền từ mẹ nó đấy.”
Dương nổi điên lên, xả vào mặt bà một loạt những từ ngữ khó nghe.
Bà nghe thấy chị ta nói vậy thì biết là việc lớn đã không xong, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn.
“Ý con là… con rể không đồng ý quay lại với con? Sao đột nhiên thái độ lại thay đổi như vậy, mấy hôm trước vẫn còn tốt mà.”
Không có chuyện gì xảy ra một cách đột nhiên cả, thái độ của hắn thay đổi sau khi biết tin Tâm mang thai.
Chắc chắn là thế, chị ta tin chắc rằng như thế.
“Bây giờ thì đó chính là con rể của bà thật rồi đấy, chắc bà vừa lòng lắm nhỉ? Nó đã trèo lên giường anh ấy, còn đang mang thai con của anh ấy kia kìa.
Đứa con của nó là cháu nội đầu của nhà họ Lục, mẹ nhờ phúc con, đương nhiên địa vị của nó ở nhà họ Lục sẽ càng vững chắc rồi.”
Coi như bà đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra.
Bà kéo tay chị ta ngồi xuống ghế, muốn an ủi đôi câu.
“Nếu vậy thì con yên tâm, nó là nhờ có đứa trẻ trong bụng mới có thể lên mặt giành giật với con.
Chứ bản thân con bé đó thì làm gì có mặt nào so sánh được với con chứ.”
Dương đã hơi xuôi xuống một chút, tuy vẫn chưa thôi bực tức.
“Chẳng có mặt nào so sánh được, nhưng nó vẫn đang là bà Lục danh chính ngôn thuận đấy.
Đợi con nó được sinh ra thì coi như địa vị của nó không ai lay chuyển được rồi.
Nếu như đứa trẻ đó không tồn tại thì tốt biết mấy…”
Lời này của