Cô nằm trên giường ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Khách sạn có phục vụ bữa tối, cô đặt một phần cơm ăn qua loa cho xong, rồi dậy sắp xếp lại đồ đạc.
Đây coi như là bữa tối đầu tiên của cô từ khi rời khỏi nhà họ Lục.
Một đêm dài qua đi, ngày mai sẽ là một ngày mới.
Ngày mới của cô bắt đầu khi tiếng chuông báo thức kêu vang bên gối.
Cô giật mình, ngồi dậy nhìn quanh, mất mấy phút để nhớ ra mình đang ở phòng khách sạn.
“Ở phía dưới có siêu thị không nhỉ?”
Cô cần đi ra ngoài mua một chút đồ dùng cần thiết, ở khách sạn cũng có chuẩn bị đồ cho khách, nhưng cô dùng không quen, vẫn muốn tự mình chọn đồ mới hơn.
Thay đồ, cầm theo chìa khóa và ví tiền, điện thoại, đi xuống dưới, vừa ra khỏi cửa khách sạn, đi trên đường không được bao lâu đã thấy có tiếng còi xe phía sau, rồi một chiếc xe dừng lại ven đường, sát bên cạnh.
“Trùng hợp quá, em đi đâu vậy? Lên xe đi, anh đưa đi một đoạn.”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, đến khuôn mặt cùa người ngồi trên xe cũng chẳng hề xa lạ chút nào.
Không phải Duy, người đàn anh thân thiết đã lâu không gặp của cô thì còn ai vào đây nữa.
Cô mỉm cười với anh.
Lần trước hai người chia tay trong khó xử, nghe giọng điệu tự nhiên của anh thì chắc đã buông chuyện cũ xuống rồi.
“Lâu rồi không gặp, dạo này anh vẫn ổn chứ?”
Vừa cúi đầu thắt dây an toàn, cô vừa hỏi.
Anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói:
“Anh thì có thể thế nào được chứ? Một thân một mình, không vợ không con, lúc nào cũng vậy.
Còn đang đợi em và Hồng giới thiệu cho anh một cô bạn gái xinh đẹp đây.”
Bị câu nói đùa của anh chọc cười, cô lại âm thầm thở ra một hơi.
Mang cả chuyện vợ con ra nói đùa, tức là anh đã thật sự buông xuống tình cảm với cô rồi.
Thân thiết với cô bao nhiêu năm, làm sao anh có thể không hiểu suy nghĩ của cô được chứ.
Lần trước quá xúc động, thổ lộ tình cảm với cô một cách lỗ mãng, anh vẫn hối hận đến tận bây giờ.
Cô không muốn tiến thêm một bước, vậy theo ý cô, anh sẽ lùi một bước.
Lại trở về là người bạn thân thiết, người anh mà cô không ngần ngại tâm sự mỗi khi gặp khúc mắc, khó khăn.
“Tại anh kén quá đấy chứ, nếu anh mà thích, các cô gái xinh đẹp phải xếp hàng dài từ đây ra tận ngoại thành.”
Xếp hàng từ đây ra tận ngoại thành thì khoa trương quá.
“Làm gì đến mức như vậy… Anh chỉ đợi hai cô giới thiệu, người quen giới thiệu thì lúc nào cũng đáng tin hơn.”
Hai người nói chuyện với nhau giống như chưa từng xảy ra những chuyện khó xử.
Nhưng anh nghĩ vẫn nên chính thức xin lỗi cô một tiếng.
“Tâm này, chuyện lần trước… anh xin lỗi nhé.
Là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo.
Bây giờ anh đã suy nghĩ kĩ càng rồi, vẫn coi em là cô em gái thân thiết.
Không cần phải cảm thấy khó xử khi gặp anh nữa đâu.”
Vốn ôm tâm tình muốn coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng nếu anh đã mở lời thì cô cũng phải bày tỏ quan điểm của mình.
Sau tất cả, cô rất vui khi anh lại có thể coi cô như một người em gái, không có những tình cảm không nên có xen vào giữa hai người, mối quan hệ giữa họ có thể trở lại như lúc trước.
“Không sao đâu anh, em cũng đã quên rồi.
Anh không cần tự trách đâu.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc này anh mới hỏi:
“À đúng rồi, quên mất không hỏi em đang định đi đâu, nói là đưa em đi mà còn chưa biết điểm đến nữa.”
Cô cũng vừa nhớ lại mục đích ra ngoài của mình trong buổi sáng ngày hôm nay, rõ ràng là muốn đi siêu thị mua đồ mà vì gặp lại bạn thân lâu ngày không gặp, rồi mải nói chuyện với anh mà quên mất mục đích ban đầu.
“Cũng không có việc gì, em định ra siêu thị mua ít đồ thôi.”
Nhớ đến siêu thị ở trên đoạn đường vừa đi qua, anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
“Lại đi qua siêu thị mất rồi.
Nếu như em thật sự không bận nhiều việc lắm thì anh mời em đi ăn nhé, cũng sắp đến buổi trưa rồi… Hay là thế này, gọi thêm cả Hồng nữa đi, anh mời cả hai người, đã lâu chúng ta không tụ tập.
Miễn cho hai cô lại lên án anh bên trọng bên khinh.”
“Bên trọng bên khinh” là lời lên án của Hồng đối với anh, vì trước giờ, do vấn đề tình cảm của mình, đôi khi anh không kiềm chế được nghiêng về Tâm hơn một chút.
Hồng nhìn ra tình cảm của anh, nên thỉnh thoảng mới trêu ghẹo, nói anh “bên trọng bên khinh”.
Nghĩ lại thì cũng đã vài hôm cô không gặp Hồng.
Từ sau khi nhận được tin ông nội đang nguy kịch trong bệnh viện, cô đã rời khỏi nhà Hồng, từ đó tới giờ hai người không gặp lại, cô ấy cũng chỉ nhắn cho cô một vài tin nhắn, nói cô giữ gìn sức khỏe.
Lấy điện thoại trong túi ra, sau một vài tiếng “tút… tút…” thì có người bắt máy, nhưng phía đầu dây bên kia rất ồn ào, như có người đang tranh cãi, sau đó im bặt.
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
“Hồng không nghe máy à?”
Cô lắc đầu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có dự cảm không lành.
Chỉ là không biết hiện tại Hồng đang ở đâu, và ai đang bên cạnh cô ấy.
“Có người nghe máy nhưng sau đó lại tắt đi, em cũng không rõ là có chuyện gì nữa.”
Cả hai người đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Trước giờ Hồng luôn là một người bạn mà cả hai người đều coi trọng.
Duy thở dài, đánh tay lái một cái.
“Anh không yên tâm lắm, hay là chúng ta tới nhà cô ấy xem thử xem sao.
Biết đâu cô ấy lại đang cần giúp đỡ.”
Hai người đang định đến nhà Hồng, thì lại nhận được tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc: “Tớ đang có chút việc cần xử lý, không cần lo lắng, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Cô giơ điện thoại ra trước mặt Duy cho anh đọc tin nhắn từ Hồng.
Hai người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi, chúng ta đến nhà hàng trước, vừa gọi món vừa đợi Hồng cũng được.”
Gật gật đầu đồng ý với quyết định của anh.
Chiếc xe lại tiếp