Từ khi nhận được xấp tài liệu, trong lòng bà nóng như lửa đốt, chỉ đợi Dương trở về để hỏi thực hư mọi chuyện.
Biết rằng tám chính phần mười khả năng là sự thật, đó đúng là chủ ý của Dương, nhưng vẫn thầm hi vọng là không phải.
Thái độ thản nhiên của chị ta đã dập tắt hi vọng mong manh đó của bà.
“Đúng là mẹ không sinh ra con, nhưng bao nhiêu năm nay chưa từng bạc đãi con một ngày nào, còn yêu thương săn sóc cho con hơn cả con gái ruột.
Mẹ không thẹn với lòng mình.”
Dương cười khẩy một cái:
“Thế rồi sao? Bà định chơi bài tình cảm với tôi đấy à? Đừng có cản đường tôi, hết con rồi đến mẹ, con chó nó còn biết là không nên cản đường người khác, sao mẹ con bà lại không hiểu thế nhỉ?”
Lời nói xóc óc của chị ta làm cho bà không biết phải làm sao nữa.
Chồng bệnh tật nằm liệt giường, người chống đỡ cả bầu trời của bà không còn đủ sức chống nữa, bao lâu nay bà loay hoay luống cuống xoay sở mọi đường.
Giờ lại còn gặp phải những chuyện này.
“Cứ coi như con không coi mẹ là mẹ của con đi, nhưng đây cũng là tâm huyết cả đời của bố con, là cơ nghiệp trăm năm của cả dòng họ.
Sao con có thể nghĩ tới chuyện…”
Cầm tập tài liệu trên bàn lên, rồi lại đập mạnh xuống bàn, Dương gắt:
“Bà muốn quản thì gọi con gái yêu của bà về mà quản, đừng có quản lên đầu tôi.
Còn chuyện này, tôi nói rồi, đã cho tôi thì là của tôi.
Chung quy ở nhà họ Tô này bà cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu, làm gì có tư cách lên tiếng.
Còn tưởng mình thật sự là bà chủ à? Có tôi ở đây, chưa đến lượt bà lên tiếng thay cho nhà họ Tô.”
Chỉ tay vào xấp tài liệu:
“Bà chưa xem rõ thì tôi để lại đây cho bà xem, đừng có làm phiền tôi.
À còn nữa, đừng có đem mấy chuyện nhỏ này đến trước mặt bố tôi khóc lóc kêu ca đấy, ảnh hưởng đến việc tĩnh dưỡng.”
Nói rồi chị ta đi thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại.
Tầm mắt của bà Vân không rời khỏi xấp tài liệu trên bàn.
Không ngờ cố gắng bao năm của bà lại đổi lại thái độ như vậy của con chồng.
Chẳng lẽ bà đã sai rồi sao?
Bây giờ cũng không thể đến trước mặt chồng khóc lóc, vì dù sao ông cũng đang bệnh tật quấn thân, vừa qua cơn nguy hiểm mấy ngày hôm trước, không thể mang phiền não đến trước mặt ông.
Bà không biết mình có thể làm gì để ngăn cản hành động của Dương.
“Đúng rồi, muốn ngăn cản Dương, chỉ có thể nhờ đến…”
Trong phòng riêng ở quán trà, hương trà lượn lờ.
Duy đã nghe xong điện thoại, trở lại thì thấy hai cô gái đang tâm sự với nhau, không khí có vẻ trầm buồn hơn hồi nãy.
Tâm cúi đầu, nhìn vào ly trà trên bàn, khe khẽ thở dài.
“Cuộc đời này, muốn sống tốt đúng là không dễ dàng.”
Ít nhiều gì Duy cũng có nghe nói phong thanh về chuyện giữa cô và nhà họ Lục.
Một dòng họ lớn như vậy, Hoàng – chồng cô còn là người thừa kế chính quy, sau khi ông nội chết đi trở thành người đứng đầu cả dòng họ.
Đương nhiên chuyện riêng của hắn và cô thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt chú ý, muốn không biết gì cũng khó.
“Anh nghe nói em đã rời khỏi nhà họ Lục rồi à?”
Cô giật mình nhìn anh, không nghĩ là chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng biết.
Nhưng nghĩ lại, chuyện của cô là chuyện nhỏ, nhưng chuyện của Hoàng là chuyện lớn.
Trong giới thượng lưu, có việc gì mà lọt khỏi tầm mắt người khác được.
Huống hồ cô dọn khỏi nhà họ Lục cũng chẳng cố ý giấu diếm.
Nhưng Hồng thì chưa biết chuyện này, liền quay sang nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
“Cái gì? Anh Duy nói có thật không? Cậu rời khỏi nhà họ Lục rồi à? Vậy bây giờ cậu ở đâu?”
Hồng lập tức hỏi mấy câu dồn dập, làm cô không biết phải trả lời từ đâu, đành phải gật đầu:
“Vừa chuyển khỏi nhà họ Lục hôm qua.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng không thể quay về như trước được nữa.
Sớm muộn cũng ly hôn, đến lúc đó, có muốn hay không cũng phải rời đi.
Nên là cứ tự mình đi trước thì hơn, đỡ phải mất công người khác đuổi.”
Thở dài một hơi quay sang ôm lấy vai bạn thân, Hồng vỗ vỗ vào lưng cô:
“Chuyện đâu còn có đó.
Cậu nghĩ thoáng ra một chút, coi như đây là một khởi đầu mới đi.
Làm người thì phải nghĩ tới tương lai chứ.”
Cô gật đầu, thực sự rất cảm ơn định mệnh đã sắp đặt cho cô những người bạn tốt như vậy.
Lúc này không ngần ngại đứng về phía cô, cho cô lời khuyên, thậm chí là muốn giúp cô trút giận.
“Trải qua nhiều mất mát và đổ vỡ, tớ cũng nghĩ thoáng ra nhiều rồi.
Mọi người không cần lo lắng, Tô Thanh Tâm của hôm nay đã mạnh mẽ hơn nhiều so với ngày hôm qua.”
Duy cũng vỗ vai cô tỏ ý an ủi.
“Em nghĩ được như vậy thì tốt quá.
Mạnh mẽ lên, phía sau em còn rất nhiều người luôn quan tâm ủng hộ, giống như anh và Hồng, bọn anh sẽ ủng hộ bất kì quyết định nào của em.”
Trong những giai đoạn khó khăn thế này, chỉ cần một lời cổ vũ từ bạn bè, cô đã cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, sẵn sàng nghênh đón tương lai tươi sáng phía trước.
“Cũng khá muộn rồi, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi nhỉ? Tâm có cần anh đưa về khách sạn không, hay là em muốn đi cùng Hồng?”
Hồng túm lấy tay Tâm, ôm chặt, cười nói với Duy:
“Đương nhiên là em đưa Tâm về rồi.
Anh cứ trở về làm việc của mình đi, em đưa Tâm về rồi lên phòng cậu ấy ngồi một lát, xem chỗ cậu ấy ở tạm như thế nào.
Phải không Tâm?”
Vốn cô nghĩ rằng mình có thể bắt taxi về, khỏi làm phiền hai người bạn.
Nhưng hai người đã sắp xếp cho cô như vậy, đương nhiên là cô cũng không có lý do gì để từ chối, đành phải thuận theo ý của bạn thân, gật gật đầu.
“Cứ quyết định như vậy đi.
Em về cùng với Hồng là được rồi, bắt anh phải vòng qua vòng lại nhiều, mệt cho anh quá.”
Ba người chia tay nhau ở cửa quán trà, thật ra là hai cô gái chia tay Duy.
Đợi xe của anh hòa lẫn vào dòng xe cộ đông đúc ngoài đường quốc lộ, hai cô gái mới lên xe,