Trên bàn cơm, thấy cháu dâu ra ngoài nghe điện thoại mãi không quay lại, ông nội nháy mắt với cháu trai."ở đây vắng người, tối hay có gió lạnh. Cháu mau mang áo khoác ra cho vợ đi!"Hôm nay cả cô và hẳn đều không mang áo khoác theo, nên không có cách nào khác, hắn chạy lên tầng hai, vào căn phòng cạnh phòng ông. Đây là nơi hắn ở từ nhỏ đến lớn, gần đây không về nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng ngủ lại, nên trong tủ đồ vẫn còn quần áo của hẳn. Từ thời học phổ thông, đại học, còn cả hai ba bộ tây trang để mặc nếu sáng hôm sau cần phải đi làm.Lấy xuống chiếc áo đồng phục cấp ba, hắn nghĩ thầm dáng người cô nhỏ nhắn, chắc mặc áo này là đủ ấm rồi, liền nhanh chóng cầm áo trên tay chạy xuống.Thấy cô vẫn đang quay lưng vào nhà nói chuyện điện thoại, xuất phát từ lễ nghi, hẳn không muốn đường đột quấy rầy. Để cô phát hiện ra sự tồn tại của hắn thì tốt hơn. Không nghĩ, cô không hề phát hiện, cho đến khi mỏi chân quay lại."Tại sao anh nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?"Cô hơi hốt hoảng, không biết hắn đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, nghe được bao nhiêu phần câu chuyện. Thở dài, dù sao chỉ cần nghe thấy một phần nhỏ, cũng đủ hiểu nội dung cuộc nói chuyện rồi. Thật châm chọc, bàn mưu tính kế lấy mảnh đất từ trong tay người ta, lại bị chính chủ nghe được câu chuyện.Bước từng bước ra ban công, cũng là từng bước áp sát cô, hắn cười nhạt."Ông nội sợ ban đêm gió lạnh, nên bảo tôi mang áo khoác ra cho cô. Nếu không... làm sao tôi biết được bản thân mình lại có giá trị cao đến như vậy trong mắt cô chứ."Cô cúi gắm mặt, nhìn xuống mũi chân, sợ hãi không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hắn thật sự đã nghe được hết cuộc đối thoại. Hẳn sẽ nghĩ sao về cô? Một cô vợ không xứng chức suốt ngày chỉ biết lăm le tài sản nhà chồng? Hay một người đàn bà có thể vì tiền mà không từ thủ đoạn?Hắn càng tiến càng gàn, ép sát cô vào lan can, cúi mặt xuống, ghé sát vào tai cô thầm thì:"Mẹ cô nói đúng đấy, không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao? Đối với tôi thì chẳng có gì quan trọng, nhưng hình như đối với cô lại khác. Nói đi, cô có muốn mảnh đất đó không?"Không gian tranh tối tranh sáng, tư thế ái muội, hơi thở nóng rực của hắn phủ lên tai cô. Cô thấy trong lòng có một chút gì đó hơi xao động, nhưng rất nhanh đã bị nội dung trong lời nói của hắn kéo về thực tại. Vô thức nuốt nước bọt, cô hỏi hắn:"Anh muốn thế nào?"Hắn nhẹ nhàng liếm vành tai cô."Vẫn là mẹ cô thức thời hơn cô nhiều... Muốn... thì cầu xin tôi đi."Cô quay đầu sang một bên, cố gắng né tránh động tác đầy mùi vị tình sắc của hắn. Hắn đuổi theo không tha."Thái độ như vậy còn cầu xin tôi thế nào? Nếu muốn đến như vậy, thì ngoan ngoãn cầu xin tôi giúp cô. Nếu không, tôi sẽ làm cho cô mất đi tất cả mọi thứ, cô có tin không?"Tất nhiên là cô tin, hắn có đủ nhẫn tâm để làm cho cô mất đi tất cả. Chỉ là, theo ý hắn mở miệng cầu xin, liệu hắn có giữ lời mà cứu giúp cô không? Nói thật thì, mức độ tin tưởng của cô đối với hắn gần như bằng không. Chuyện hẳn trở mặt nhanh hơn lật sách, cô cũng gặp nhiều rồi.Nhưng nếu không cầu xin hắn, cô cũng không còn cách nào khác. Cho dù có, thì nước xa làm sao cứu được lửa gần, trong khi cả bố và em cô đều cần tiền gấp. Cô có nhiều thời gian, có thể chậm rãi chờ, nhưng họ thì không. Nếu em trai thiếu tiền học phí, nỗ lực học tập cả học kì sẽ trôi theo dòng nước. Nếu bố cô không được dùng thuốc hàng ngày, bệnh tình sẽ chuyển biến xấu đi."Cầu xin anh giúp tôi lần này... anh muốn tôi làm thế nào cũng được.."Hắn nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẩm nhưng chứa đựng đầy sự lạnh lùng và giễu cợt."Thái độ cầu xin của cô như vậy à? Cô cầu xin như vậy, tôi không có hứng giúp đỡ... Cô phải biết, có việc cầu xin người khác, thì phải làm người ta vui lòng mới được."Cô quay mặt sang bên, nhưng bị hắn bóp mạnh vào cằm, không thể không đối mặt với hắn. Lợi dụng lúc cô gặp khó khăn, hắn sung sướng lôi hết ác ý ra đùa cợt. Mím môi ngăn lại cơn uất ức như muốn trào lên cổ họng, cô hỏi hắn:"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi cầu xin anh, cầu xin anh, còn chưa đủ à? Anh muốn tôi phải làm sao thì anh mới vừa lòng?"Không biết từ khi nào bàn tay hắn đã chuyển sang mân mê vòng eo nhỏ gọn của cô. Dường như quá mải miết ve vuốt trêu đùa, hắn không trả lời câu hỏi của cô. Không gian lạnh ngắt yên tĩnh, lưng cô tựa vào lan can, đằng trước là thân thể nam tính ép sát. Cô không cảm nhận được gì khác ngoài từng nhịp thở nặng nề nóng rực phun trên mặt, và đôi bàn tay ve vuốt ngày một mạnh bạo hơn.Hắn kéo vạt áo sơmi ra khỏi đai lưng váy, luồn tay vào trong áo, xoa lên lưng cô. Hơi thở của hắn nóng rực, bàn tay cũng nóng như thể sắp đốt cháy từng tấc da thịt của cô vậy.Cô tiếp tục lên tiếng hỏi trong tiếng thở hổn hển."Cuối cùng... anh... muốn thế nào?"Dường như bị câu hỏi của cô làm cho mất hứng, hắn rút tay ra khỏi lưng cô, chống lên hai bên lan can, ghé môi sát vào tai cô, lạnh lùng gắn từng chữ."Tôi muốn, tôi chẳng muốn gì ở cô cả. Riêng cô, có cho không tôi cũng phải xem tâm trạng có tốt hay không rồi mới nhận, có thể muốn cô làm gì được. Nói cho cô biết, tôi không hài lòng với sự cầu xin của cô. Mảnh đất đó, nếu muốn có thì cô nghĩ cách khác đi."Cô ấm ức đến mức sắp khóc lên, bị hắn ác ý trêu đùa, ép phải cầu xin. Đến khi mở miệng nói ra lời cầu xin hèn mọn thì hắn lại hờ hững buông một