Đến bữa cơm, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, trừ bà Phương. Chắc hẳn bà ta còn đang không muốn đối mặt với Hoàng và Tâm.Tâm thấy bà ta không xuống ăn cơm thì len lén thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn gặp mặt bà ta, vì mỗi lần gặp, cô lại không biết mình phải thể hiện thế nào, để vừa đầy đủ lễ nghĩa, vừa không chịu thiệt. Nên cứ không gặp là hơn. Cô là con cháu trong nhà, không có địa vị giống như Hoàng để nói một không ai dám nói hai.Đã rất lâu rồi cô và hắn mới ngồi ăn chung một bàn, lại ngồi sát vào nhau. Trong bữa ăn, hẳn cứ liên tục gắp đồ ăn cho cô, lúc thì “món này rất ngon, em thử đi", lúc thì “không phải em thích ăn tôm sao?". Cả bữa cơm như khung cảnh live stream show ân ái.Ông nội Hoàng nhìn thấy cháu trai biết quan tâm, cưng chiều vợ thì vui lắm. Rốt cuộc vẫn là con cháu của ông, biết yêu thương bà xã rồi. Ông nheo mắt nhìn hai người, thỉnh thoảng lại hỏi Tâm một vài vấn đề nhỏ, nghe cháu dâu luôn miệng vâng dạ, xấu hổ cúi đầu ăn đồ ăn chồng gắp cho, lại càng thêm hài lòng.Ông cười cười hỏi Tâm:"Các cháu định bao giờ sinh con? Tâm hứa với ông phải cố gắng sinh cho nhà họ Lục một thằng cháu đích tôn bụ bẫm nhé!"Hoàng thấy ông nói vậy, thầm kêu không ổn, hắn đang định lång sang chuyện khác. Lại đã thấy Tâm theo thói quen ngẩng mặt lên cười với ông, ngoan ngoãn đáp lời:"Vâng ạ."Ông nhận được câu trả lời khẳng định, liền vui vẻ ra mặt, nói:"Cháu đã hứa rồi thì không được nuốt lời đâu đấy. Cố gắng sinh cho chồng cháu một đứa nhỏ bụ bẫm. Sinh vài đứa càng tốt, dù sao nhà chúng ta chẳng có gì ngoài tiền."Lúc đó Tâm mới hiểu ra cô vừa lỡ miệng đồng ý chuyện gì, liếc sang Hoàng thầm trách hắn không nhắc nhở. Cô ấp úng giải thích:"Không... Ông ơi.. ý cháu không phải như vậy ạ... chuyện này.."Ông nhìn cháu dâu rồi nhìn sang cháu trai, nhìn cháu trai rồi lại nhìn sang cháu dâu:"Hai đứa đã kết hôn cả năm rồi, có con cũng là đúng với lẽ thường. Vả lại thằng Hoàng không còn nhỏ nữa, làm bố trẻ con đi để có trách nhiệm với gia đình... Nghe ông, làm bố rồi mới biết lo lắng cho người nhà. Cháu sinh con sớm cũng đỡ khổ.Bây giờ ông còn khỏe mạnh, còn có thể nhìn mặt chắt nội trước lúc chết."Tâm nghĩ đến chuyện giữa hai người, nghĩ đến Dương, rồi lại nghĩ đến những viên thuốc tránh thai hắn bắt cô uống sau những lần quan hệ. Cô áy náy với ông, nhưng không thể làm tròn điều mà ông mong muốn. Càng nghĩ vậy, cô càng sốt ruột muốn giải thích."Không ạ.. bọn cháu.."Ông đã biết thừa ý nghĩ của bọn trẻ rồi, đứa nào mới cưới cũng là vợ chồng son, muốn tận hưởng thế giới hai người, chán chê rồi mới tính đến chuyện có con, liền xua tay."Ông mặc kệ, dù sao cháu cũng đã đồng ý với ông."Tâm dở khóc dở cười, chuyện này đâu phải một mình cô đồng ý là có thể hoàn thành. Quan trọng là Hoàng không muốn, hắn muốn có con, nhưng không phải có với cô. Nếu không, đã không ép cô dùng thuốc tránh thai khẩn cấp sau mỗi lần quan hệ.Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Tâm đang đặt trên bàn."Cháu xin phép ông ra nghe điện thoại ạ."Ông nội gật đầu cười."Cháu đi đi, không sao."Chạy ra khỏi phòng ăn, cô mới nhìn xem là ai gọi tới. Lại là mẹ cô, đúng là khi có việc, bà sẽ gọi cô liên tục đến khi cô buộc phải giải quyết xong vấn đề cho bà mới thôi."Alo mẹ a? Mẹ gọi con có việc gì không? Con đang ở nhà chồng.."Mẹ cô có vẻ như đang rất sốt ruột, không có nhiều kiên nhẫn để quan tâm xem con gái đang ở đâu, làm gì, với ai, bà chỉ lo cho khoản tiền học phí của con trai."Hôm nay con đã nói chuyện với chú thím chưa?"Cô nhăn mặt, biết ngay là lại vì chuyện này. Nếu không, bà cũng chẳng bao giờ rảnh rỗi gọi cho cô. Nhớ lại cuộc điện thoại tan rã trong không vui hồi chiều, cô đành ậm ừ cho qua chuyện, không muốn nhắc lại nữa. Dù sao, cô cũng không thể đi xin Hoàng cho cô miếng đất đó được."À. ừm... bây giờ con đang ở nhà chồng, có gì con sẽ gọi cho mẹ sau. Chuyện học phí của An để con nghĩ cách..."Nhưng hiển nhiên cô không được như ý, nếu buông tha dễ dàng như vậy, bà ấy đã không phải mẹ cô."Đang ở nhà chồng càng tốt. Con đang đi cùng con rể đúng không? Mau xin con rể giúp đỡ, chỉ có một miếng đất thôi mà, đối với nhà họ thì như nhổ một sợi lông trên chín con trâu thôi."Xem ra thím hai đã nói với mę cô rằng phải giúp vợ chồng bà ta có được miếng đất kia, mới đồng ý gửi tiền học phí cho em trai. Còn mẹ cô, một người không hiểu gì về kinh doanh, cũng không biết gì về miếng đất đó, lại nghĩ rằng chỉ là một miếng đất, làm sao mà không cho được chứ. Ngày trước bà cặp kè với ông Triết bố cô, còn được ông cho chung cư, trang sức, hàng hiệu. Đằng này con gái và con rể lại đã kết hôn rồi.Tâm thấy mẹ nói vậy thì càng bó tay với logic của bà, vấn đề không phải ở miếng đất đó to hay bé, mà là với quan hệ giữa cô và hắn, làm sao cô có thể mở miệng bảo hắn đưa miếng đất đó cho nhà cô.