Lại đến lượt Hoàng do dự, không biết có nên nói cho cô sự thật, rằng bức ảnh được gửi đến từ Dương hay không.
Trong lúc hắn do dự, cô lại không ngừng ép hắn.
“Sao? Không muốn nói đúng không? Anh nói như vậy thì tôi cũng chỉ biết như vậy, chứ đâu có biết nhiều hơn.
Cho dù anh cho người theo dõi, chụp lén tôi, sau đó lại nói rằng có người khác gửi đến, thì tôi cũng chẳng làm gì được… Thôi, anh thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói, không liên quan đến tôi.
Anh muốn nghĩ về tôi như thế nào cũng được.”
Cô đã nói như vậy, hắn làm sao có thể giấu diếm chuyện này được nữa.
Vốn không muốn cho cô biết hắn còn liên hệ với Dương để tránh cho cô suy nghĩ nhiều, xem ra không nói rõ, cô càng suy nghĩ nhiều hơn.
“Được, anh nói cho em biết người gửi ảnh tới cho anh là ai.”
Hắn cầm điện thoại lên, mở khóa, giơ ra trước mắt cô.
Cô cầm lấy điện thoại từ tay hắn, lướt từ trên xuống dưới, cả tin nhắn lẫn hình ảnh vô cùng rõ nét.
Không nghĩ tới chị ta còn có thể giở trò như vậy.
Xem xong nội dung tin nhắn, cô thở dài, tắt điện thoại trả lại cho hắn.
“Anh tin sao?”
Không hiểu ý cô lắm, hắn hỏi lại:
“Tin cái gì cơ?”
Chỉ tay vào điện thoại của hắn:
“Anh tin chị ấy sao? Tin rằng tôi thật sự có quan hệ khó nói với nhiều người đàn ông khác nhau, là người lăng nhăng không chung thủy, tùy tiện vớ được người đàn ông nào cũng có thể lên giường… ưm… Anh làm cái quái gì vậy?”
Cô còn chưa nói hết lời, hắn đã tiến lên một bước, giơ tay bịt miệng cô, chặn lại lời định nói.
“Anh không cho phép ai nói về em như vậy, kể cả chính em.
Nếu như anh tin tưởng những lời nói hươu nói vượn đó, thì anh còn dây dưa với em làm gì.
Một người đàn bà như vậy, không xứng đáng với tình yêu của anh.”
Cười khẩy một tiếng, cô nói:
“Anh cũng ghê gớm nhỉ? Vậy người như nào mới xứng đáng với tình yêu của anh?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng cô đã thấy rằng không thích hợp.
Đột ngột hỏi người như thế nào xứng với tình yêu của hắn, chẳng phải là thể hiện rằng cô vẫn còn quan tâm đến hắn sao?
Hắn khẽ cười, trong mắt như lấp lánh ánh sao.
“Em, người như em xứng đáng với tình yêu của anh.
Và hiện tại tình yêu của anh cũng chỉ dành cho một mình em thôi.
Tình yêu của anh vẫn ở đây, chờ em đón nhận.”
Người đang yêu, tùy tiện nói ra một câu cũng là tình thoại, tùy tiện thở một hơi cũng cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng đối tượng của những lời ngọt ngào đó lại không hợp tác cho lắm.
Cô đẩy tay hắn ra.
“Lời này của anh mới là nói hươu nói vượn, chính tai tôi nghe thấy anh nói rằng chỉ lợi dụng tôi, chính mắt tôi nhìn thấy anh và chị ấy có liên hệ với nhau.
Tùy tiện nói ra một lời yêu… Lời yêu của anh rẻ mạt như vậy, làm sao tôi tin nổi.”
Hắn thở dài, cuộc chiến này khó khăn gian khổ và dài lâu hơn nhiều so với những gì hắn tường tượng.
Nhưng nghĩ tới một tương lai không có cô bên cạnh, hắn lại chẳng biết làm gì khác ngoài cố gắng.
“Tại sao em không nghe lời giải thích của anh cơ chứ? Anh trong mắt em không đáng tin đến vậy sao? Lần đó là giải pháp tình thế, nên anh mới phải thừa nhận rằng mình không có tình cảm với em, càng đối xử phũ phàng với em, em sẽ càng an toàn.
Gã đó điên cuồng như vậy, làm sao anh dám mạo hiểm…”
Nhất là lúc đó cô còn có thêm đứa con trong bụng.
Một mình cô hắn đã vô cùng lo lắng, thêm đứa nhỏ, lo lắng nhân hai.
Nên cho dù cô có thể hiểu lầm ý hắn, hắn cũng phải cắn răng nói ra những lời tàn nhẫn.
Hắn chỉ không ngờ, đã qua nguy hiểm, hắn cũng đã giải thích nhiều lần, nhưng cô vẫn không tin.
Sau khi đứa nhỏ mất đi, khúc mắc giữa hai người càng không có cách nào hóa giải.
Cô không chút do dự nhìn thẳng vào hắn, gật đầu.
“Đúng vậy, đúng là anh trong mắt tôi không hề đáng tin chút nào hết.
Anh luôn nói tại sao tôi lại không tin anh, vậy anh đã tự nhìn lại bản thân mình chưa? Trước giờ anh đã làm gì đáng để tôi tin tưởng, hay là chỉ hết lần này đến lần khác lừa gạt tình cảm của tôi?”
Hai người càng nói chuyện với nhau, mâu thuẫn lại càng gay gắt đến mức khó lòng hóa giải.
Cuối cùng, hắn đành chịu thua, bỏ lại một câu “Em nghỉ ngơi đi”, ra khỏi phòng.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, cô ngồi xuống đệm chăn, đầu óc đầy những suy tư hỗn độn.
Biểu hiện của hắn khiến cho cô nửa tin nửa ngờ, nếu tin tưởng thì sợ rằng sẽ lần nữa sai lầm, lần nữa tổn thương, không tin, lại sợ mình cứ thế bỏ lỡ hạnh phúc cả cuộc đời.
Thành phố ban đêm chìm vào yên tĩnh.
Cùng lúc đó ở bệnh viện.
Đêm nay cả bà Vân và Dương đều ở lại bệnh viện với ông Triết.
Phòng bệnh tư nhân rộng rãi thoáng mát, cũng có thêm giường cho người nhà ngủ lại, chỉ cần hai người chấp nhận ngủ chung một giường, thì cả hai cùng ở lại cũng không có gì quá khó khăn.
“Hôm nay bác sĩ đến thăm, nói rằng tình trạng của bố khá hơn nhiều rồi.
Con gái ngoan, con nghĩ bố có thể ra viện được chưa?”
Ai cũng biết, bệnh này cần điều trị lâu dài, bác sĩ nói khá hơn nhiều, chỉ là so sánh với tình trạng hai ba ngày lại cấp cứu một lần của ông trong quãng thời gian trước.
Lạc quan mà nói, thì hiện tại tình trạng bệnh không xấu đi, bác sĩ và người nhà cũng ra sức an ủi để ông có tinh thần chiến đấu với bệnh tật.
còn ra viện vào thời điểm này thì không thể nào, trừ khi từ bỏ điều trị.
Dương cũng biết như vậy, chị ta xem ra vẫn là một đứa con có hiếu với ông.
“Chưa được đâu bố, cứ yên tâm chữa trị, mọi chuyện ở ngoài mẹ và con có thể lo được.
Tình trạng khá hơn tức là đã có hi vọng rồi…”
Không hiểu ông chịu kích thích ở đâu, mà hôm nay đột nhiên nhắc tới chuyện ra viện.
Vừa ngày hôm trước, chính ông cũng nói tự mình biết sức khỏe của mình, khỏi bệnh là chuyện khó khăn.
“Thực ra bố rất muốn ra ngoài hít thở không khí, về nhà ngủ một giấc trên giường ở nhà.
Còn ở đây, cứ nói là phòng tự nguyện thoải mái, cũng chẳng thể nào bằng ở nhà được…”
Tất nhiên ở bệnh viện làm sao có thể so sánh với ở nhà.
Nhưng có bệnh thì phải chữa, đó là lẽ tự nhiên.
Bà Vân nãy giờ