“Anh rể đúng không ạ?”
Hoàng nhận cuộc gọi từ số của Tâm, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ khác không phải giọng cô, còn gọi hắn là “anh rể”.
Hắn nghĩ mãi không ra giọng nói hơi có vẻ quen thuộc này là của ai, nhưng trong lòng đã bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
“Cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của vợ tôi?”
Trước mặt hắn, không có người nào của nhà họ Tô dám ho he, nói gì đến cô con gái nhỏ quen được chiều chuộng như Tô Ngọc Diệu, lập tức ngoan như cún trả lời.
“Là em, em là Diệu, em họ của chị Tâm.
Chị ấy, chị ấy bị người ta đánh ngất xỉu rồi.”
Trước mắt hắn tối sầm, không nhịn được gắt lên:
“Cô ấy bị như vậy cô còn không mau gọi cứu thương, gọi cho tôi làm gì?”
Lúc này Diệu mới nhớ ra chuyện gọi cứu thương, nãy giờ cô ta quá hoảng hốt, bị tình trạng của Tâm dọa sợ nên quên mất cả thao tác cơ bản này.
Đúng lúc người đàn ông được kéo đến giúp đỡ giơ điện thoại ra.
“Tôi đã gọi cứu thương rồi, tầm mười phút nữa xe cứu thương sẽ đến.
Mau chóng đưa cô ấy tới bệnh viện thì mới có thể kết luận được tình trạng.
Nếu cô đang nói chuyện với chồng của cô ấy thì bảo anh ta mau đến bệnh viện đi.”
Những lúc như thế này mới thấy mười phút cũng dài như cả thế kỉ, cho dù vừa hoảng loạn vừa sốt ruột cũng không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
“Bệnh nhân mất rất nhiều máu, có vết thương trên đầu, kết quả chụp MRI cấp cứu đã có chưa?”
Một bác sĩ trẻ vội vàng cầm tập phim chụp chạy về phòng cấp cứu, không dám chần chừ rút phim ra giơ lên trước mặt người vừa hỏi.
“Tụ máu dưới màng cứng cấp tính do bị hành hung.
Mau đưa bệnh nhân vào phòng mổ, cần phẫu thuật ngay lập tức để tránh gây biến chứng.
Em, em nữa, vào phụ mổ cho tôi.”
Người đàn ông tốt bụng đã rời đi sau khi đưa Tâm vào bệnh viện, chỉ còn một mình Diệu ngồi chờ ở cửa phòng cấp cứu, lo lắng, bất lực và sợ hãi.
Người ta hỏi rất nhiều, cô ta vẫn là có gì đáp nấy, nhưng cũng không có nhiều giá trị vì trong lúc Tâm bị thương thì cô ta không có mặt.
Cô ta chỉ thấy mình có giá trị duy nhất là lấy danh nghĩa người nhà kí vào giấy chấp nhận rủ ro khi phẫu thuật.
Thấy Tâm nằm trên giường bệnh trắng toát được đẩy đi ra ngoài, cô ta lo lắng kéo lấy tay một bác sĩ hỏi:
“Chị ấy sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Bác sĩ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, khiến cô ta sợ hãi vội vàng rụt tay lại.
“Cô còn không buông tay, để chúng tôi chậm trễ trong việc thực hiện thủ thuật thì bệnh nhân sẽ thực sự có việc đấy.”
Cô ta bị ánh mắt của bác sĩ dọa cho lùi về sau một bước, đôi mắt hoang mang cố bấu víu, tìm kiếm một người có thể cho mình một chút an ủi.
Một điều dưỡng đi sau thấy vậy thở dài, vỗ vai cô ta:
“Bác sĩ Nam là bác sĩ phẫu thuật thần kinh hàng đầu trong nước, cũng là trưởng khoa ngoại thần kinh của bệnh viên chúng tôi.
Riêng về chuyên môn của anh ấy, cô có thể yên tâm.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người nhà cô.
Tôi thấy trên người cô cũng có không ít vết thương, mau đi vào băng bó đi đã.”
Bác sĩ hồi nãy rất trẻ, lại có ánh mắt rất lạnh lùng, không ngờ đã được xem như là chuyên gia hàng đầu về phẫu thuật thần kinh ở trong nước.
Người có chuyên môn đã nói vậy, cô ta cũng chẳng còn gì để hỏi nữa, đành phải ngồi xuống bắt đầu khoảng thời gian chờ đợi kết quả phẫu thuật dài dằng dặc.
Sau khi nhận được tin tức, Hoàng vội vàng chạy tới bệnh viện, gặp đúng giờ giao thông ách tắc nên tốn khá nhiều thời gian ở trên đường.
Khi hắn đầu đầy mồ hôi chạy đến nơi, Tâm đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, bên ngoài chỉ còn một mình Diệu đang thất hồn lạc phách.
“Rốt cục mọi chuyện là như thế nào?”
Diệu ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy hắn thì òa khóc.
Cô ta chưa từng trải qua ngày nào sợ hãi như ngày hôm nay, khi hắn đến nơi, cuối cùng cô ta cũng có cảm giác là bầu trời có người chống đỡ.
Hắn bất đắc dĩ nói một câu:
“Khóc cái gì? Người bị làm sao cũng không phải là cô.
Mau thành thật nói cho tôi biết mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
Gặp phải chuyện bất trắc, hắn lại càng bình tĩnh đến đáng sợ, lạnh lùng truy hỏi, không tìm được chân tướng thì không bỏ qua.
Biết rằng không thể giấu diễm được nữa, Diệu đành kể lại ngọn ngành câu chuyện từ đầu đến cuối.
Chuyện lớn như thế này, lại gây hậu quả nghiêm trọng đến cho Tâm, cô ta gánh không nổi, nhưng muốn thoát khỏi trách nhiệm cũng không nổi.
Tuy rằng xét trên một phương diên nào đó cô ta cũng được tính là nạn nhân của vụ việc.
“Hôm nay em ra ngoài, có xảy ra mâu thuẫn với một đám người, không ngờ bọn chúng lại rất hung hăng muốn đánh người, còn đuổi theo em qua tận mấy con phố…”
Sau đó, Tâm đi ra khỏi quán trà vừa vặn nhìn thấy, xông vào muốn cứu người mới xảy ra cơ sự như vậy.
Chung quy cũng là do cô ta ngu ngốc kêu lên một câu kia, Tâm mới bị bọn lưu manh phát hiện.
Nhưng nếu nói là cô ta chỉ tình cờ xảy ra mâu thuẫn xô xát với đám lưu manh từ hôm nay thôi, thì hắn không tin.
Chẳng có đám lưu manh nào chỉ vì một xô xát nhỏ mà đuổi theo một cô gái chân yếu tay mềm tận mấy con phố để hành hung cả.
Chắc chắn đằng sau có một việc gì đó cô ta vẫn đang giấu.
Có điều, cô ta giấu diếm điều gì cũng không quan trọng, dám đụng vào người của Lục Huy Hoàng hắn, cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với hậu quả.
“Bọn chúng là người của ai?”
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt của Diệu, cô ta hơi ngập ngừng:
“Em… không…”
Hắn không kiên nhẫn ngắt lời:
“Đừng có nói với tôi là cô không biết.
Bọn chúng là người của ai?”
Đến nước này, cô ta đành nói thật, đúng là cô ta biết bọn lưu manh đó là người của ai:
“Em thấy bọn họ đều gọi người đó là anh Bưu, không rõ tên thật là gì.”
Sắc mặt Hoàng trầm hẳn xuống, anh Bưu này hắn biết, thế lực nhỏ lẻ trước kia, thời gian gần đây thì