“Cái gì?”
Sáng nay vẫn còn nhắn tin cho cô nói sắp trở về, sao giờ đã thành đang ở trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ rồi?
“Sao có thể như vậy được chứ? Rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải chuyện gì?”
Đức lắc đầu, hắn ta cũng mờ mịt y như Hồng vậy, không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, Tâm đã gặp phải ai, tại sao lại vào viện.
Hiện tại Hoàng có lẽ là người biết nhiều nhất, nhưng Tâm đang nằm trong phòng phẫu thuật, hắn rối trí như vậy, làm gì có tâm trạng mà kể chuyện.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe Hoàng nói sơ qua về tình hình của cô ấy.
Bây giờ chúng ta đi tới bệnh viện xem sao, tôi đưa cô đi.”
Hồng gật đầu, bây giờ việc quan trọng nhất cần phải quan tâm không phải là chuyện gì đã xảy ra, mà là tình trạng của Tâm như thế nào, có nguy hiểm tới tính mạng hay không, còn có thể… an toàn tỉnh lại hay không.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.
Người vô tình gây chuyện là Diệu đã bị Hoàng đuổi khỏi bệnh viện từ lâu, cứ nghĩ đến người trong lòng đang ở trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, đầu sỏ gây họa lại không có việc gì ngồi ngay bên cạnh là hắn lại phiền lòng, không muốn nhìn thấy mặt cô ta.
Khi Hồng và Đức đến nơi, hắn vừa ngắt kết nối cuộc điện thoại với Thành.
Để cậu trợ lý vạn năng đó đi truy tìm tung tích của đám người kia là tốt nhất, sau đó hắn sẽ đích thân xử lý.
“Tình hình sao rồi? Vẫn đang phẫu thuật à?”
Đức lên tiếng hỏi.
Hoàng nhìn thấy người anh em của mình đã đưa bạn thân của Tâm đến, khe khẽ gật đầu.
“Hai người đã tới rồi? Cô ấy vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật.”
Thở dài một hơi, nhìn cô gái đi cùng mình vẫn đang mất bình tĩnh, hai bàn tay run rẩy giữ chặt lấy nhau, hỏi tiếp:
“Mọi chuyện là như thế nào? Sao tự nhiên cô ấy lại gặp chuyện được? Liệu có phải…”
Đức không nói hết câu, nhưng cả hai người còn lại đều hiểu ý.
Đơn giản là sợ rằng chuyện bất trắc hôm nay có liên quan gì đó đến những chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc trước.
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều vấn đề, không thể không cẩn thận đề phòng.
Biết người anh em đang lo lắng điều gì, Hoàng lắc đầu:
“Không phải, cô ấy đi ra khỏi quán trà, tình cờ thấy bọn lưu manh đang đuổi theo Tô Ngọc Diệu, vì chặn người để Tô Ngọc Diệu chạy đi tìm trợ giúp nên mới bị bọn chúng đánh bị thương.
Tao đã cho người tìm đám lưu manh đó rồi.”
Vậy thì hôm nay cô gặp hoa thuần túy chỉ là tai bay vạ gió, đối tượng của bọn lưu manh đó không phải là cô.
Nghe hắn nói như vậy, Hồng lại lâm vào tự trách.
Cô ấy nghĩ nếu không phải vì mình lỡ hẹn, thì bạn thân cũng sẽ không ra ngoài đúng lúc đó, bây giờ cũng không bị thương như vậy.
“Là tại tôi, đáng ra tôi phải đến đó với cô ấy.
Nếu không phải do tôi lỡ hẹn thì cô ấy cũng không gặp chuyện.”
Loại tai họa như thế này, làm sao có thể trách Hồng chỉ vì nhất thời có việc nên không đến chỗ hẹn được.
Hoàng chỉ lắc đầu:
“Không phải lỗi của cô.”
Đức cũng thở dài, ôm lấy vai Hồng lặng lẽ an ủi:
“Cô đâu có lỗi gì đâu, xảy ra chuyện như vậy là ngoài ý muốn, ai cũng không mong cô ấy bị làm sao.
Không thể nào trách cô chỉ vì không đến chỗ hẹn nên cô ấy mới bị thương được.”
Hồng cũng biết bản thân trong chuyện này không có lỗi gì, nhưng vẫn cảm thấy áy náy với bạn thân.
Tai họa đã xảy ra, tránh cũng tránh không khỏi, Hồng lại không nhịn được nghĩ lại, nếu như lúc đó mình gạt hết mọi việc sang một bên, đến đó ngồi uống trà với bạn thân thì đã khác rồi.
Ít nhất, người nằm trong đó hiện tại cũng không phải là Tâm.
Ánh đèn màu đỏ trên cửa phòng mổ tắt đi, các bác sĩ lục tục đi ra, chuyển Tâm sang phòng theo dõi sau mổ.
Trần Hoàng Nam đi ra cuối cùng.
Ánh mắt sắc bén của người mặc áo blouse trắng đảo qua đảo lại trên hành lang vắng tanh, anh bình tĩnh tháo khẩu trang, lên tiếng hỏi mấy người bên ngoài:
“Ai là người nhà của bệnh nhân Tô Thanh Tâm?”
Ba người ngay lập tức đứng lên, lại gần chỗ bác sĩ.
Hoàng lên tiếng:
“Tôi là chồng cô ấy, bác sĩ cho hỏi tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào?”
Nam gật đầu với hắn.
“Ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại tạm thời có thể coi như là không nguy hiểm đến tính mạng.
Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh nhưng nếu người nhà muốn thăm thì có thể thay đồ đi vào phòng vô trùng.
Có điều…”
Có chuyện gì mà có thể khiến trưởng khoa ngoại thần kinh quyền uy của một bệnh viện hàng đầu trong nước phải ngập ngừng như thế chứ.
Hoàng hít sâu một hơi:
“Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, tất cả chuyện khác tôi đều có thể chấp nhận được.”
Lúc này Nam mới nói:
“Khi phẫu thuật phát hiện có một khối máu tụ đè ép dây thần kinh thị giác, vị trí rất nguy hiểm, dễ gây tổn thương nên tạm thời chưa thể tác động thủ thuật.
Tôi nói trước để người nhà chuẩn bị tinh thần, khối máu tụ này có thể sẽ gây di chứng mù tạm thời hoặc mù vĩnh viễn, tùy theo khả năng phục hồi của bệnh nhân.”
So với cái chết, di chứng mù tạm thời hoặc mù vĩnh viễn không tính là gì.
Giữ được mạng sống đã là may mắn lớn lao rồi.
Y bác sĩ đã cố gắng hết sức, hắn đương nhiên không có lập trường trách móc họ.
Vả lại, vẫn còn cơ hội hồi phục mà, đúng không?
Hai mắt Hồng ngấn lệ, hỏi bác sĩ trong nước mắt:
“Vậy… có thể hồi phục không ạ?”
Nam gật đầu:
“Có thể, nhưng cần kiên trì, như tôi đã nói thì có thể là tạm thời cũng có thể là vĩnh viễn, cần phải trải qua nhiều bước đánh giá nữa mới xác định được.
Người nhà nên chuẩn bị tinh thần vì cuộc chiến này có thể sẽ rất lâu dài.”
Đương nhiên, cuộc chiến này cho dù có dài lâu bao nhiêu, cũng không bao giờ có chuyện hắn từ bỏ.
Qua ngày hôm nay, hắn sẽ không cho phép bất kì ai, hoặc bất kì chuyện gì tách hai người ra khỏi nhau nữa.
“Người nhà có thể thay đồ vô trùng để vào thăm bệnh nhân nhé, nhưng tôi kiến nghị là tạm thời không nên vào, tránh gây nhiễm khuẩn không cần thiết.
Dù sao bệnh nhân cũng chưa tỉnh, mọi người nhìn từ ngoài cửa kính là được rồi.”
Ba người cùng gật