Rất rõ ràng, bà không tin cô thật sự đang bị ốm, chỉ cho rằng con gái không biết nghe lời, không muốn đi thăm chị gái nên lấy một cái cớ vụng về xấu xí, để khỏi phải đến thăm mà vẫn không bị ai chế trách điều gì."Mẹ không quan tâm, con ốm đến thế nào mà không đến thăm chị được chứ. Có nằm liệt giường không dậy nổi luôn không?"Cô cười khổ, biết ngay là mẹ cô sẽ không tin. Bà sẽ nghĩ, làm gì có chuyện trùng hợp thế, ốm “đúng lúc" như vậy, chắc chắn là cố tình. Mà nếu chỉ là ốm nhẹ thôi, thì vẫn có thể đến thăm bệnh được, bà chỉ bảo cô đến thăm ngay chứ đâu có bắt cô ở lại chăm sóc."Mẹ, con thật sự đang ốm, sốt đến gần ba mươi chín độ, đang nằm trên giường không dậy nổi. Thật sự không thể đến thăm chị gái ngay được. Con hứa với mẹ, chỉ cần cảm thấy trong người khỏe lên, con sẽ đến thăm chị ngay lập tức, được không?"Bà cười khẩy, biết ngay cô sẽ nói như vậy mà."Tại sao đúng lúc này lại ốm? Sớm không ốm, muộn không ốm, đúng lúc chị gái gặp chuyện thì lại ốm. Thôi, không đến thăm thì thôi, mẹ cũng chẳng cần."Nói rồi bà cúp máy, cuối cùng thế giới cũng yên tình được một chút. Cô mệt mỏi đặt điện thoại xuống ngay bên cạnh gối đầu, co người, ôm chăn, lại một lần nữa chìm vào mê man.Cùng lúc đó, mẹ cô và thím hai gặp nhau ở cửa phòng bệnh của Dương."Thím hai đến thăm con bé Dương đấy à?"Mẹ cô nhìn thấy bà thím thì nhiệt tình chào hỏi, dù sao cả gia đình bà cũng đang nhờ vào sự trợ giúp của chú thím, không nhiệt tình sao được. Thím hai thong thả tháo chiếc kính râm trên mũi, gập lại nhét vào túi áo, cong ngón tay vén gọn tóc mai lòa xòa, mới nhìn về phía bà, cong đôi môi tô son đỏ chót lên nói:"Nghe tin con bé bị ngộ độc cấp cứu, tôi định đến ngay nhưng công việc bận rộn quá nên bây giờ mới dứt ra được. Mà sao bây giờ chị mới đến? Con Tâm đâu?"Mặt bà tối đi trong một giây, nhưng ngay lập tức đã vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, cười cười nói với thím hai:"Phải đợi lo xong cho anh Triết bên kia rồi mới chạy sang đây được, còn con bé Tâm... đừng nhắc nữa, nhắc đến lại bực mình."Bà thím nhếch môi cười khẩy, thật sự không tiếp tục câu chuyện nữa, vì bà ta đã nhìn thấy một người ngồi bên cạnh giường bệnh của Dương. Hoàng vẫn đang ngồi đó, đặt tay trên giường, bàn tay Dương nắm chặt tay hắn. Chú ý đến hai bàn tay đang nắm vào nhau, đôi mắt bà thím ánh lên sự tính toán. Nghĩ bụng sẽ lợi dụng mối quan hệ này thật tốt, bà ta mở miệng chào hỏi:"Dương thấy thế nào rồi cháu? Đã ổn chưa? Cháu rể đến sớm quá."Bà Vân – mẹ của Tâm cũng không chịu thua kém, chạy tới đứng cạnh giường bệnh thân thiết vuốt tóc Dương:"Con gái thấy thế nào rồi? Mẹ nghe bác sĩ nói đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa thôi.Con rể đến thăm Dương đấy à?"Trên khuôn mặt tái nhợt của Dương hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, chị ta rút tay ra khỏi tay Hoàng, bối rối:"Con. bọn con... à, con cũng đỡ nhiều rồi."Hoàng thấy Dương đã rút tay ra thì biết chị ta đang xấu hổ, hắn quay sang mỉm cười với hai người mới đến, trả lời bà Vân:"Nhận được tin báo là con đến ngay, nhưng Dương cũng mới tỉnh thôi, mới nói chuyện được vài câu."Bà thím cười nịnh nọt:"Cháu rể có lòng quá. Mà đến cháu rể cũng nhận được tin báo là tới ngay, sao con Tâm nhà chị lại không đến thăm chị gái chứ? Nó không quan tâm đến sống chết của chị gái nó à?"Nghe thấy bà thím nhắc đến Tâm, Dương xua xua tay, nói:"Không sao, có lẽ em ấy đang có việc bận, hoặc chưa biết...cháu cũng không gặp nguy hiểm gì, không đến cũng được."Bà Vân thở dài, con gái của bà mà có một nửa sự lo nghĩ cho người khác của Dương thôi thì tốt biết mấy. Là người duy nhất hiện tại có mặt trong phòng đã liên lạc với Tâm, bà lên tiếng:"Đã gọi cho Tâm rồi, nó nói nó đang bị ốm, không đến được."Bà thím nguýt dài một tiếng, chanh chua:"Ốm đến thế nào mà không đi được vài bước chân? Nó không quan tâm đến sống chết của chị nó thì có. Mà cũng phải, nếu nó quan tâm đến chị nó một chút thôi thì đã không làm những việc có lỗi với chị nó rồi. Chị Vân đã thấy tận mắt nó ốm thế nào chưa?"Bà Vân ngượng ngùng cười cười. Bà đâu có rảnh rỗi để kiểm tra xem cô ốm thật hay ốm giả, ốm như thế nào, chỉ gọi điện thông báo vậy thôi."Chị cũng chưa gặp nó nên không biết, thấy nó bảo đang nằm nghỉ trên giường không dậy được."Bà thím lại càng chắc chắn suy đoán của mình, khẳng định."Vậy thì nó có ốm thật hay không còn không biết. Tôi thấy nhiều khả năng là nó không muốn đến đây nên mới lấy cớ như vậy."Cũng có chút nghi ngờ, nhưng nghe người khác nói vậy, bà Vân vẫn muốn nói đỡ một chút:"Thím đừng nói vậy, nghe giọng nó cũng có vẻ mệt mỏi, chắc là đang ốm thật đấy. Chỉ là tôi không biết nó ốm như thế nào. Nó bảo lúc nào thấy trong người đỡ hơn sẽ đến thăm Dương."Bà thím vẫn không cho là đúng:"Cứ coi như nó ốm thật đi, thì ốm cũng đúng lúc quá đấy."Nãy giờ Hoàng không nói gì, sáng nay khi ông nội gọi cho hắn