Hoàng bị câu hỏi của Dương làm cho lúng túng. Mấy năm trước khi hai người còn bên nhau, nếu được hỏi “sẽ kết hôn với Dương đúng không?" hắn sẽ không do dự đáp "tất nhiên rồi".Nhưng bây giờ thì khác. Mọi thứ đã thay đổi tới mức vượt ra ngoài tầm kiểm soát.Ông nội hắn nhất định sẽ không đồng ý. Ông rất yêu quý Tâm, sẽ không chấp nhận nếu hắn bỏ Tâm và lấy Dương. Thêm nữa, cho dù thế nào, Dương cũng là tội phạm giết người. Mà con dâu của nhà họ Lục, cháu dâu của ông, không thể là tội phạm giết người, từng ngồi tù. Nếu hắn thật sự làm vậy, sẽ biến nhà họ Lục thành trò cười của giới thượng lưu.Bản thân hắn cũng cho rằng không thể. Vì hắn đã kết hôn với Tâm, là vợ chồng hợp pháp. Không thể ly hôn rồi lấy chính chị gái của vợ cũ được. Nhưng Dương không hề biết suy nghĩ đó, vẫn dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Nói thật lòng, cho dù biết chắc không thể kết hôn với Dương, hẳn cũng không nỡ nói ra lời cự tuyệt làm người con gái ấy đau lòng."Ừ, anh sẽ làm."Hắn trái lòng mình hứa hẹn sẽ đến với Dương sau khi chị ra tù. Hắn nghĩ cuộc đời Dương đã chịu nhiều đau khổ, nên sau khi chị trở về, chỉ trừ chuyện kết hôn hắn không thể làm, còn những chuyện khác đều có thể. Hắn sẽ hết lòng quan tâm chăm sóc, bù đắp cho Dương, không để chị phải chịu một chút tổn thương nào nữa.Chị ta vui vẻ cười, mong chờ trong mắt vỡ òa, biến thành hạnh phúc. Dường như đã yên tâm với lời hứa hẹn của hắn, bàn tay chị ta buông ra, không giữ chặt tay hắn nữa."Em yên tâm rồi, chắc chắn anh sẽ không bao giờ lừa gạt em. Thôi, anh về xem em ấy thế nào đi, em không giữ anh lại nữa. Kẻo em ấy biết được lại trách em, nói em vô lý."Buông tay Dương ra, hẳn, một lần nữa, đứng dậy chào hỏi mọi người rồi ra về.Trong phòng, Dương vẫn mỉm cười. Chị ta biết thế nào là đủ, còn lôi kéo nữa sẽ làm hẳn cảm thấy đang bị ép buộc. Một khi hắn không hài lòng, nhất định cũng không cho người khác được như ý, chị ta sẽ mất đi tất cả. Lời hứa hẹn chưa chắc sẽ được thực hiện, nhưng trong hoàn cảnh này, như vậy là đủ rồi.Cần phải kiên nhẫn, rồi từ từ sẽ có được nhiều hơn.Trên giường ở phòng ngủ biệt thự, Tâm vừa tỉnh dậy sau cơn mơ chập chờn. Cô đã hạ sốt, chỉ còn hơi mệt mỏi, mồ hôi tuôn ra như tắm dính nhớp trên thân thể. Nhớ lại cuộc điện thoại của mẹ hồi nãy, cô chống tay ngồi dậy. Đỡ mệt hơn rồi thì phải đến bệnh viện thăm chị gái một chút.Cô đứng dậy, đầu vẫn hơi đau nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi.Sau khi tắm qua để tẩy sạch mồ hôi bám trên cơ thể, cô chọn một bộ đồ kín đáo, mặc vào, rồi cho điện thoại vào túi xách, cầm ra ngoài. Không ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy một người đang đi vào.Hoàng vừa rời khỏi phòng bệnh của Dương đã vội vàng đi về nhà. Vừa về đến nơi, chưa kịp mở cửa đã thấy cửa được mở từ bên trong, người đáng lẽ ra nên bị ốm nặng không thể rời khỏi giường lại đang khoác túi đi ra ngoài. Hẳn cười giễu cợt:"Tôi cứ tưởng ông nội bày trò lừa gạt, thì ra kẻ dối trá thực sự là cô. Không muốn đến bệnh viện thăm chị gái thì cứ nói một tiếng, không ai ép cô cả. Tôi còn cầu mong cô đừng bao giờ tiếp xúc với cô ấy. Cô lại còn phải mất công giả vờ bị bệnh, còn lôi cả ông nội tôi vào. Đúng là không biết xấu hổ."Tự nhiên lại giả bệnh lừa gạt, làm hắn và ông nội mất công lo lắng. Nếu không phải hắn trở về xem, có khi ngày mai còn bị ông nội mắng không biết yêu thương chăm sóc vợ. Biết vậy hắn đã chẳng trở về làm gì, có khác gì một con rối bị cô đùa giỡn chạy xung quanh đâu.Cô hơi nghi hoặc nhìn điệu bộ như bị lừa gạt của hẳn:"Tôi giả bệnh làm gì? Giả vờ đáng thương có tác dụng gì đâu. Đêm qua tôi thật sự bị sốt, đến giờ mới đỡ hơn. Nếu anh không có việc gì thì tránh đường đi, để tôi đến bệnh viện thăm chị Dương."Hắn nhíu mày, ngăn cô lại."Ai biết mục đích của cô là gì. Chỗ Dương thì cô không cần đến đâu, cô đến đó lại bày trò gì nữa, cô ấy đang mệt mỏi không chống đỡ nổi mấy trò đê tiện của cô."Cô nhìn hắn như nhìn sinh vật ngoài hành tinh có lối giao tiếp khó hiểu, không lên tiếng. Hắn cũng đứng nguyên vị trí đó nhìn cô. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phá vỡ cục diện rối rắm."O, cô Tâm, sao cô lại chạy ra ngoài này? Đang ốm đau như thế không chịu nằm nghỉ còn muốn đi đâu nữa?"Bác Hoa giúp việc tay xách nách mang một đống đồ đạc đi vào. Vừa đến cổng, thấy Tâm định ra ngoài, bác liền vội vàng đặt mấy túi đồ xuống đất, kéo tay cô."Bác vừa về nhà được một ngày, biết cô sốt cao nên chạy lên ngay. Cô đi vào nghỉ đi, có chuyện gì thì lo sau. Không có việc gì quan trọng hơn sức khỏe cả. Nào, cô đi vào với bác, ăn một bát cháo rồi uống thuốc cái đã. Trên đường về bác đã mua rồi."Bác kéo Tâm vào nhà, ấn cô ngồi xuống ghế rồi mới bận rộn chạy ra ngoài xách đống đồ vào. Đổ cháo ra bát, bác đưa thìa cho cô."Cô cố gắng ăn một ít cháo đi, cháo mua ngoài không ngon bằng nhà nấu nhưng có ít gạo trong người thì vẫn hơn. Ăn đi thì mới uống thuốc được. Bác ở đây mãi không sao,