Tư tưởng ăn sâu vào tiềm thức vốn có của hai người khác nhau, nên sinh ra những suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau.Có nói thế nào cũng chẳng thể hiểu ý nhau được.Cô trách bà bao năm qua chẳng chịu quan tâm để ý xem con mình thật sự cần gì, muốn gì, trách bà làm mọi việc theo ý mình mà bỏ mặc cảm xúc của cô. Còn bà lại nghĩ bà làm mọi việc đều là muốn tốt cho con gái, nhưng con gái bướng bỉnh không hiểu chuyện, luôn làm ra những việc sai lầm.Đó là mâu thuẫn ngàn đời của phụ huynh và con cái. Mà một khi mâu thuẫn đã hình thành, mọi chuyện sẽ càng ngày càng đi xa hơn, rất nhanh thôi, không thể kiểm soát, không thể hóa giải, cũng không thể đả thông tư tưởng cho nhau."Con đừng có nói vớ vẩn nữa. Nghe mẹ đi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Điều kiện của Duy tốt như thế, tuy hơi kém Hoàng một chút, nhưng cũng đủ để cho con sống sung sướng cả đời.Con còn cố chấp muốn làm người thứ ba, làm hồ ly tinh giật chồng người khác đến bao giờ nữa?"Hiểu rằng nếu tiếp tục cũng sẽ chỉ là tranh cãi, bà sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình, cô thở dài ngao ngán. Cô đã hết hy vọng vào tình mẹ con với bà từ lâu, nhưng ngày thường vẫn có thể nhẫn nhịn mà làm theo ý bà được. Chuyện lần này, giống như một giọt nước tràn lỵ, tất cả những bất mãn, những điều cô chịu đựng dồn nén bấy lâu tràn ra khiến cô không muốn nhượng bộ thêm nữa.Ít nhất, trò khôi hài hiện tại phải dừng lại ngay."Con và Hoàng như thế nào là chuyện của hai người bọn con, mẹ không cần quan tâm. Còn về Duy, đó là bạn tốt của con, mẹ đừng gọi người ta đến rồi làm mấy trò vớ vẩn này nữa.Từ giờ, chuyện riêng của con, mẹ cũng đừng có ý định xen vào."Đã nói đến vậy mà không khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ tới việc người con rể hiện tại là con gái cướp từ tay chị gái nó, bà tức muốn trào máu họng.Kẻ thứ ba trước giờ nào có vẻ vang gì, rồi khi Dương quay về, chị ta sẽ lấy lại vị trí đó, cô cũng chẳng có người đàn ông nào bên cạnh. Chi bằng nhân lúc Duy đang còn hứng thú thì bắt vào tay, sau đó mất người này vẫn còn người khác.Với bà, đó mới là tư tưởng đúng đắn của một người phụ nữ.Bất kì thứ gì cũng kém quan trọng hơn việc có một người chồng giàu có. Cũng chính vì suy nghĩ này nên thời trẻ bà mới bỏ bao công sức để tiến tới với bố của cô.Cô vừa phản bác lại mẹ xong, đã thấy khuôn mặt bà đỏ gay như kiềm chế tức giận, bàn tay vung lên. Cô quay mặt tránh đi nhưng không kịp, một cái tát đã rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, để lại dấu tay đỏ hồng.Đến đây, cô thật sự không còn gì để nói với bà, cũng không muốn ở lại nhà họ Tô thêm một giây nào nữa. Nhớ tới túi xách vẫn còn để ở ghế trong phòng ăn, cô chạy vào trong xách túi, không nói không rằng đi ra ngoài."Ơ, Tâm, em đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?"Duy ngồi một mình trong phòng ăn nãy giờ. Anh cũng hiểu cô gọi mẹ ra ngoài là muốn nói chuyện gì đó. Có lẽ mấy lời vừa rồi của bà làm cô không vui. Cũng phải, bao nhiêu năm nay, nếu cô có tình cảm với anh thì đâu đến lượt tên kia vào giúp vui nữa chứ.Anh vội vàng chào mẹ cô một tiếng rồi cũng vơ lấy áo khoác chạy theo cô. Vừa ra khỏi cửa vài mét thì đuổi kịp."Em sao vậy? Có phải cô vừa nói gì khiến em không vui?Hay là tại anh? Nếu em không thích điều gì ở anh, em cứ nói ra, anh sẽ sửa. Đừng như vậy, khiến anh chẳng biết phải làm sao để em hài lòng."Cô thấy anh đã đuổi kịp thì cũng dừng bước chân lại. Vừa rồi quá xúc động, khiến cô quên mất hành động của mình thật bất lịch sự. Lắc đầu nói với anh:"Không có gì đâu, anh không làm gì sai, sao phải vì em mà sửa đổi gì chứ? Là em và mẹ vừa tranh cãi, nên hơi nóng giận chút thôi. Xin lỗi vì khiến anh lo lắng."Bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô. Có lẽ vừa rồi trong lúc đuổi theo, anh vô tình túm lấy vì sợ cô chạy mất. Nhưng bây giờ cô đã dừng bước lại, anh vẫn cố ý quên mất tiếp xúc khá mập mờ giữa hai người."Anh còn tưởng em giận anh vì hôm nay đến đây mà không báo trước."Cô nhíu mày, nếu chỉ đơn giản là việc anh tới thăm mẹ cô, thì đâu có gì khiến cô giận anh được. Trừ khi... trong chuyện gán ghép này cũng có phần của anh."Không sao, anh tới thăm mẹ em mà, sao em có thể giận anh được chứ. Đáng ra em còn phải cảm ơn anh."Bàn tay đang nắm cổ tay cô của anh bất giác nắm chặt hơn, anh lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt cô đang né tránh."Em đừng giả vờ không hiểu nữa. Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm rồi, anh đủ hiểu em để biết em đang giả vờ. Thật ra em biết đúng không? Anh yêu em, từ rất lâu trước kia đã yêu em rồi. Người thông minh như em làm sao có thể không nhìn ra chứ."Cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng chôn chặt tình cảm trong lặng lẽ âm thầm, anh cũng đã tỏ rõ lòng mình với người con gái anh luôn yêu thương. Nhưng đáp lại anh, là thái độ quyết liệt phân rõ giới hạn của cô."Em nghĩ anh biết đâu là giới hạn của em. Em luôn coi anh là người bạn thân thiết, người anh tốt nhất. Không hề có chút tâm tư nào khác cả. Trước giờ em coi như không biết cũng là mong anh có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình... Nhưng nếu chuyện đã đến