Tâm vừa về nhà một lát thì nhận được điện thoại của ông nội Hoàng."Alo ông ạ."Ông có vẻ rất hài lòng khi cháu dâu bắt máy rất nhanh, tiếng cười từ ái dễ gần truyền tới từ phía bên kia đầu dây."Ừ ông đây. Cháu đang làm gì thế?"Cô ngồi xuống giường, đặt cốc nước ấm lên tủ đầu giường, cũng cười nói với ông."Cháu cũng không có việc gì, chỉ đang ngồi chơi thôi ạ."Hình như ông chỉ đang chờ đợi câu này của cháu dâu, thấy cô nói không có việc gì, thì lập tức cười lên thành tiếng."Không có việc gì thì lát nữa nhớ ra sân bay đón chồng cháu nhé. Xem thời gian thì chắc khoảng một tiếng đồng hồ nữa nó sẽ hạ cánh."Cô có chút nghi hoặc. Chuyện hắn đi công tác cô có biết, nhưng lịch trình kéo dài tới tận bốn ngày, bây giờ còn chưa sang ngày thứ ba, làm sao hắn đã về nhanh vậy được. Quan trọng hơn, là tại sao ông lại biết hắn về, và gọi cho cô bảo cô đi đón hắn ở sân bay."Anh ấy đã về rồi sao ạ?"Thấy cháu dâu hỏi lại như vậy, ông cũng hơi ngạc nhiên.Thằng quỷ này lại làm trò gì không biết, báo với ông là chuẩn bị về, nhưng không nói gì với vợ nó. Hay là hai vợ chồng đang giận dối nhau, nên tìm ông ở giữa làm người hòa giải?"Hai đứa có gì thì từ từ nói, đừng để tổn thương tình cảm.Thắng Hoàng chuẩn bị về, cháu cứ đón nó về, rồi nếu tức nó quá thì bảo ông, để ông đánh nó cho cháu."Cô bật cười trước câu nói của ông. Người ta thường nói, càng già càng giống trẻ con, quả không sai. Chỉ có ông mới có thể nghĩ ra những chuyện như vậy. Nhưng nghĩ lại, lúc trước chưa biết thì thôi, giờ đã biết hắn sẽ về rồi, cô cũng nên đến đón.Nghĩ vậy, cô liền đáp lời ông một tiếng rồi cúp máy, lần nữa thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Thay đồ xong, soi gương mới thấy dấu bàn tay vẫn rõ ràng in hẳn trên một bên má. Là dấu bàn tay khi bà Vân mẹ cô nóng giận đã tát lên. Đã là nóng giận, thì làm sao có thể kiểm sát được mạnh yếu.Cô thở dài, một bên má có dấu tay rõ ràng thế này, không thể ra khỏi nhà được. Lôi đống đồ trang điểm ra, bình thường cho dù là đi chơi hay đi làm, cô cũng thường trang điểm nhạt, nhưng hôm nay không trang điểm đậm hơn thì không thể che đi dấu tay trên má.Tình thế bắt buộc rồi. Cô bắt đầu mở từng món đồ ra, tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.Giống như một loại văn hóa của công ty, từ trên xuống dưới, cả hắn và cấp dưới của hắn đều rất chú trọng hiệu suất công việc, luôn muốn hoàn thành mọi thứ theo cách tốt nhất trong thời gian ngắn nhất. Thư ký của hắn cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã thành công sắp xếp lại lịch trình và đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.Mười ba giờ ba mươi phút theo giờ địa phương, máy bay bắt đầu cất cánh. Điện thoại đã chuyển sang chế độ máy bay từ trước. Suốt mấy tiếng trên máy bay, hắn xem đi xem lại xấp ảnh cô thân thiết với người đàn ông khác. Mỗi lần xem là một lần cố gắng tìm dấu hiệu chứng minh hai người không có quan hệ dù là nhỏ nhất. Nhưng đáng tiếc, hắn thất bại, lôi lôi kéo kéo, nắm cổ tay nhau, ôm ấp, rồi còn nhìn nhau cười tình tứ.Vừa xuống khỏi máy bay, hẳn chuyển điện thoại từ chế độ máy bay sang chế độ thường. Gần như ngay lập tức, một tin nhắn mới nhảy ra màn hình. Tin nhắn từ ông nội của hẳn. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nhắc nhở hắn rằng ông đã bảo vợ hắn ra sân bay đón, nhớ tìm người rồi cùng nhau đi về.Hắn cầm điện thoại nghĩ nghĩ, trong lòng thầm có chút vui vẻ khi biết cô thật sự ra sân bay đón mình, nhưng nghĩ tới xấp ảnh kia, lại chẳng cách nào bình tĩnh nổi.Trong lúc đó, hắn đưa ra một quyết định không biết là đúng hay sai, nhưng chắc chắn sẽ làm cho cô cảm thấy khó chịu.Đến khi trong điện thoại vang lên tiếng “alo" liên tục, hắn mới giật mình. Cuộc gọi đã kết nối được gần mười giây.Đây là một người tình hắn qua lại ngày trước, cô ta cũng chính là người hẳn cố tình gọi điện nói chuyện trong ngày phát hiện ra cô cầm về nhà chiếc vòng cổ gã đàn ông khác tặng."Alo, Linh à? Hiện tại cô đang ở đâu? Đến sân bay đón tôi ngay đi. Cho cô mười lăm phút."Lúc này tại sảnh của nhà ga quốc tế, Tâm đã đứng chờ được một lúc. Theo thông báo của sân bay, chiếc máy bay hắn đi đã hạ cánh rồi. Cô kiễng chân, nghển cổ muốn tìm kiếm một bóng dáng thân quen trong dòng người vội vã đi ra từ bên trong.Cô gái đứng cạnh cô hình như cũng đang đợi người. Mái tóc ngắn nhuộm ombre hồng, croptop và chân váy ngắn thời thượng, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, đôi môi tô son hồng bóng bẩy. Đôi mắt gắn mi giả vừa dày vừa cong liên tục nhìn màn hình điện thoại cho tới khi có người gọi đến."Alo anh à, em đã đến rồi. Vâng, đang rất ngoan ngoãn đợi anh nè. Nhanh nhanh ra với em nha, nhớ anh lắm đấy."Chất giọng nũng nịu giống như từng nghe ở đâu đó, khiến cô bất trị bất giác nhớ đến giọng nữ phát ra trong điện thoại của Hoàng ngày đó. Nhưng chung quy cũng là nghe giọng qua điện thoại, và trên đời không thiếu những người có